Showing posts with label duy nhien. Show all posts
Showing posts with label duy nhien. Show all posts

Monday, October 18, 2021

không hiện hữu nhưng vẫn nhiệm mầu

không hiện hữu nhưng vẫn nhiệm mầu

“Nếu như không có một cái tôi, thì cái bệnh viêm khớp xương, arthritis, này là của ai đây?" Đó là một trong những câu hỏi mà tôi thường nghe những người mới bắt đầu học Phật hay nêu lên, và tôi cũng thường nhận được qua email.

Thursday, November 22, 2018

nuôi dưỡng một bình yên

nuôi dưỡng một bình yên


Ngày hôm nay, trời nắng trôi về trong một không gian xanh lơ, nằm im trên một cụm mây trắng. Sáng nay, tôi thấy thiếu bình yên, nhưng ngoài kia cửa sổ, chim vẫn hót ca, mặt trời vẫn ươm hong những hạt sương trên một chiếc lá xanh. Tôi biết sự có mặt của những muộn phiền, trôi dạt về từ những khổ đau từ vô thủy. Có một giọt nắng đong đưa trên chiếc lá, rơi xuống đất vụn vỡ thành những mảnh thủy tinh nho nhỏ. Tôi đem muộn phiền ra hong khô dưới trời, cho gió nhẹ thổi tan làm cát bụi đi luân hồi trong vũ trụ.

Thursday, November 19, 2015

Làm sao đo được cuộc đời?

Làm sao đo được cuộc đời?

Tối hôm kia, tôi có đến trường xem buổi trình diễn Khánh Như hát chung với các bạn trong lớp. Khánh Như bây giờ đã lớn, vài năm nữa là đã lên đại học rồi! Tưởng chừng như mới hôm qua đây mỗi ngày tôi vẫn còn đưa nó đến lớp mẫu giáo.
Nhớ một sáng nào, ngày đầu tiên chở nó đến trường, ẵm vào trao cho cô giáo, lên xe đến sở mà lòng tôi cứ lo không biết ngày đầu đi học sẽ ra sao. Rồi mỗi trưa chúng tôi thường chạy đến trường, đứng ngoài xa xa để lén xem KN thế nào. Lúc ấy, nó mặc chiếc áo đỏ đứng  vơ một mình ở một góc sân, quan sát những đứa trẻ khác chạy giỡn với nhau. Giờ này mà bước đến bên nó, thấy chúng tôi chắc KN sẽ mừng vui biết đến chừng nào. Nhưng đứng nhìn một hồi lâu đến giờ chúng vào lớp, chúng tôi cũng trở về lại sở làm thôi. Ngôi trường mẫu giáo cũ kỹ ngày nào giờ đây đã bán cho người khác, họ phá xuống và xây lại thành những căn nhà mới và to hơn.