Tôi thích đọc những đoạn văn ngắn của Krishnamurti, ông có một lối viết nhẹ nhàng và thường chen vào đó những cảm xúc của ông về thiên nhiên. Ông có một cái nhìn rất sâu sắc, thấy được sự kỳ diệu của sự sống trong những sự việc tầm thường hằng ngày: một con đường đất bụi, một buổi sáng mưa, một chiếc lá mùa thu hay một buổi chiều nhiều mây.
Monday, August 30, 2021
Thursday, August 26, 2021
nơi đâu là nhà?
Monday, August 23, 2021
Như cánh chim trong gió lớn
Thursday, August 19, 2021
có nhìn thấy không?
Monday, August 16, 2021
Rồi sẽ là trong sáng
Rồi sẽ là trong sáng
Vài năm trước đây, tôi có được xem một hình hí họa, dán trên một tấm bảng thông tin ở một trung tâm thiền tập. Có một vị sư đang ngồi thiền cạnh một thiền sinh, vị sư quay sang nói nhỏ với anh thiền sinh, "Không có gì xảy ra nữa hết. Chỉ có vậy thôi!"
Thursday, August 12, 2021
chiều buông vẹn toàn
Theo tôi nghĩ thì mình chỉ thật sự có tự do và nghỉ ngơi khi ta có mặt trọn vẹn trong giờ phút này. Giờ phút này không có những bận rộn, không có những thúc hối, và cũng không có những căng thẳng như mình tưởng!
Thật ra, nếu bạn nhìn lại, trong giờ phút này thực tại chỉ là ta với những cảm xúc trong khi mình đang ngồi, nằm hoặc đi, đứng. Còn những thứ khác chỉ là những lo nghĩ, tưởng tượng của mình về giờ phút hiện tại này mà thôi. Mà những gì ta nghĩ tưởng thì chúng không hoàn toàn thật có.
Monday, August 9, 2021
Tự gìn giữ cho mình
Tự gìn giữ cho mình
Trong Kinh Tương Ưng Bộ có kể câu truyện về hai thầy trò một nhà kia làm nghề hát xiệc. Người thầy là một người đàn ông góa vợ và người học trò là một cô gái nhỏ tên là Kathullika. Hai thầy trò đi đây đó trình diễn để kiếm ăn.
Màn trình diễn của họ là ông thầy đặt một thanh tre cao trên đỉnh đầu mình, trong khi bé gái leo dần lên đầu cây rồi dừng lại trên đó, để người thầy tiếp tục di chuyển trên mặt đất. Cả hai thầy trò đều phải vận dụng sự tập trung tâm ý đến một mức độ khá cao, để giữ thăng bằng và để ngăn chặn tai nạn có thể xảy ra.