Monday, March 25, 2024

hạnh phúc là một nghệ thuật

hạnh phúc là một nghệ thuật


Chuyển hóa hay chữa lành là một nghệ thuật chứ không phải là một kỷ thuật. Con đường tu tập phải là sự sống của mình, chứ không phải chỉ là một phương cách để ta đối phó với những khó khăn, hoặc trốn tránh khổ đau.

Bình yên và an ổn trong việc đang làm

Trong cuộc đời, thường thường chúng ta làm gì cũng có một mục đích, để thành tựu một cái gì đó. Ví dụ như khi ta quét nhà là để có nhà sạch, ta rửa bát là để có bát đĩa sạch. Ta có một mục đích cho mỗi việc làm của mình. Ta quét dọn với mục đích có ngôi nhà sạch sẽ, nhưng rồi nó cũng sẽ dơ và bày bừa lại, và ngày mai ta sẽ lại dọn dẹp. Rửa bát cũng thế. Nếu ta thực tập với ý định là làm cho xong, cho rồi, thì ta dễ sinh thêm bực dọc, phiền não mà thôi.

Có một thiền sinh ở Mỹ kể lại khi sang Thái Lan xuất gia tại một tu viện trong rừng, ông được vị Sư Cả giao cho phận sự quét lá trên con đường nhỏ dẫn vào thiền đường. Vì tu viện nằm ở giữa rừng nên lá rụng quanh năm. Ông vừa quét được nửa đường, khi nhìn lại con đường vừa quét xong, lá đã rơi xuống phủ đầy. Nhưng ông vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình.

Về sau ông nhận ra rằng, công việc của ta làm tự nó là đầy đủ rồi. Mỗi công việc ta làm là một công phu thực tập: làm thế nào để thật sự có mặt trong công việc mình đang làm. Chúng ta làm là để trải nghiệm sự có mặt của bình yên, an ổn trong việc mình làm, đó mới là mục đích chính. Còn những cái khác chỉ là phụ thêm mà thôi.

Vì nó đẹp nên nó là hữu ích

Trong truyện Hoàng Tử Bé (The Little Prince) có kể, khi cậu Hoàng Tử Bé đi đến một hành tinh nọ rất là nhỏ, trên hành tinh này chỉ duy có một cây đèn đường và một anh thợ thắp đèn mà thôi. Bổn phận của anh thợ là thắp đèn lên khi trời tối và tắt đèn khi trời bình minh. Nhưng vì hành tinh quá nhỏ nên khi mặt trời vừa mới mọc thì cũng bắt đầu lặn, bình minh vừa mới lên thì cũng bắt đầu hoàng hôn. Thế nên anh thợ cứ hết thắp đèn lên, rồi chỉ vài giây sau lại tắt đèn đi. Và anh cứ tiếp tục công việc ấy mãi.

Nghe anh kể lể lại công việc buồn chán của mình, Hoàng Tử Bé tự nghĩ, “Ít ra công việc của anh ta cũng có ý nghĩa nào đó. Khi anh thắp ngọn đèn lồng, thì cũng giống như anh ấy đã mang thêm một ngôi sao hay một đóa hoa rạng rỡ vào cuộc sống. Lúc anh tắt ngọn đèn, thì cũng như anh ru đóa hoa hoặc ngôi sao ấy đi ngủ. Đó là một công việc rất đẹp. Và vì nó đẹp nên nó thực sự hữu ích."

Người ta thường đặt câu hỏi là cuộc đời này có ý nghĩa gì? Nhưng theo tôi nghĩ thì có lẽ sự sống này tự nó không có ý nghĩa gì hết, mà ta đem lại cho nó một ý nghĩa bằng cách sống đẹp của chính ta. Mà vì nó đẹp, nên nó thực sự là hữu ích.

Minh Tánh Nguyn Duy Nhiên


Thursday, March 21, 2024

Thấy ra toàn thể tiến trình



Thấy ra toàn thể tiến trình hình thành một cái Tôi ( Xúc - Thọ - Ái - Thủ - Hữu ) với chánh niệm và tỉnh giác.

Monday, March 18, 2024

buộc mái chèo vào hoàng hôn

buộc mái chèo vào hoàng hôn

Trời mùa thu dường như có thật nhiều những ngày mưa lang thang. Lá rơi phủ đầy trên con suối nhỏ, cạnh khu rừng mỗi ngày tôi vẫn thường đi qua. Những chiếc lá thu ướt nằm dưới ánh nắng sớm, màu sắc như sáng hơn lên. 
    Thời gian vào lúc chuyển mùa, với những đổi thay đang có mặt chung quanh, thường khiến ta bước chậm lại.
    Mà trong cuộc đời cũng vậy, những thăng trầm, biến đổi cũng thường khiến ta bớt đi những hối hả. Đôi khi những bất ngờ và khó khăn trong cuộc sống, cũng giúp ta dừng lại và ý thức được những tạm bợ và đổi thay của cuộc đời, và có một cái nhìn sâu sắc hơn.

Friday, March 8, 2024

Buông xả để bay cao


Con đường của sự buông xả là con đường biết tiếp nhận, biết nói vâng đối với cuộc sống. Trước hết, ta ý thức rằng ta đã tiến đến ngay sát bờ mé của mình, tất cả những gì trong ta đều đang chống lại, đang nói không, và chính ngay ở điểm đó ta thực tập mềm dịu.  Lúc đó là một cơ hội để ta thực tập tâm từ đối với chính mình, nó sẽ mang lại cho ta một thái độ vui tươi và cởi mở - biết vui đùa như một con chim trước một cơn gió lớn.

Monday, March 4, 2024

Đúng theo vị trí tự nhiên

 Đúng theo vị trí tự nhiên


Ngài Ajahn Chah có một chia sẻ khá thú vị về sự tự nhiên.

“Một cái cây mọc trong rừng là tự nhiên. Nhưng khi ta đốn xuống đem về xây nhà, ta còn gọi cây đó là ‘tự nhiên’ không? Và khi ta dùng gỗ ấy để xây nhà cho người ta ở, thì nó lại có nhiều giá trị cho chúng ta hơn. Như một con chó chạy đây đó tìm kiếm thức ăn, khi ta thảy cho nó một món gì, chúng nhào lại dành giựt với nhau. Điều đó ta cho là tự nhiên phải không! Nhưng ta có muốn tự nhiên như thế không?

Thursday, February 29, 2024

Trải nghiệm những gì có mặt trong tâm




Opposite states of mind are not in discord.

Những tâm hành tự chúng không nghịch nhau.


Not working toward the opposite mind state.

Ta không nắm bắt hay loại bỏ một tâm hành nào.

Just leave the mind alone with awareness.

Chỉ cần có chánh niệm và tỉnh giác.


Monday, February 26, 2024

Thay đổi bằng việc tầm thường

 Thay đổi bằng việc tầm thường


Theo tôi nghĩ, sự thực hành chữa lành bản thân trọn vẹn chỉ xảy ra trong đời sống bình thường, và qua mối quan hệ hàng ngày của chúng ta với người chung quanh, chứ không phải bằng những khóa tu miên mật nhiều ngày, hoặc theo những kế hoạch hay bài bản sẳn có nào đó.

Bắt đầu từ những điều đơn giản

Con Đường chuyển hóa không phải là một lý tưởng hay một điều gì cao xa mà chúng ta phải nỗ lực để theo đuổi. Nó bao gồm những việc tầm thường xảy ra trong cuộc sống hằng ngày. Chúng giúp ta tự thấy ra chính mình để chuyển hóa, qua những sự lựa chọn, hành động và mối quan hệ của mình với cuộc sống chung quanh. Và sự chuyển hóa ấy có mặt trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống.

    Sự thay đổi lớn chỉ xảy ra khi chúng ta bắt đầu với những điều nhỏ nhặt, tầm thường, và có thể thực hành được. Bạn hãy thử trải nghiệm những bước chuyển hóa này trong một môi trường nhỏ, qua những gì gần gủi nhất với mình. 

Thursday, February 22, 2024

Trâu Qua Cửa Sổ


­Bức tranh này Hakuin vẽ từ công án thứ 38 trong Vô Môn Quan. Một con trâu nhảy qua khung cửa sổ nhỏ bé, đầu sừng, thân, bốn chân đều vượt qua hết. Nhưng chỉ kẹt lại cái đuôi không qua được. Tại sao vậy?  Con Trâu qua được hết mà chỉ còn có chút xíu cái đuôi đó thôi mà không qua được. Và cả thân đầu chân gì đều bị mắc kẹt lại, cũng tại cái đuôi đó! ­

Trong cuộc sống, nhiều khi điều đơn giản nhất lại là việc khó làm nhất, một lời tha thứ lại là lời khó nói nhất. Cái nhỏ nhất đôi khi lại là điều mình khó xả bỏ nhất, vì nó có chứa hết cả cái tôi của mình.


Monday, February 19, 2024

Ta thật sự muốn gì?

Ta thật sự muốn gì?


Tôi nghĩ, một trong những nguyên nhân khổ đau trong cuộc đời là vì ta muốn sự việc xảy ra theo sự mong cầu của mình. Hễ việc hợp theo ý thì ta cảm thấy hạnh phúc, thấy đời đẹp, và ngược lại thì ta thấy phiền muộn, bi quan.

    Nhưng có điều là nhiều khi chúng ta cũng không biết là mình thật sự muốn gì nữa! Hôm nay có thể là như vầy, và rồi ngày mai ta lại có những mong muốn khác. Nhiều khi cái mà ta tưởng là mình muốn đó, cũng chưa chắc thật sự là cái mà ta mong cầu. Khi có được nó rồi, tâm hồn ta vẫn cảm thấy thiếu thốn, trống trải!

Thursday, February 15, 2024

Đừng tiếp tục lặp lại phiền não


      • Thí nghiệm về năm con khỉ. 
      • Chuyển hóa trên bình diện ý thức. 
      • Lắng nghe và cảm nhận.
      • Cảm nhận trọn vẹn tiến trình. 


Monday, February 12, 2024

Bài kinh Thương Yêu: con đường toàn vẹn

 Bài kinh Thương Yêu: con đường toàn vẹn


Trong vài năm gần đây, tôi đã chọn sử dụng Kinh Thương Yêu, Metta Sutta, lời Phật dạy về sự tử tế, lòng thương yêu không phân biệt, làm căn bản thực tập. Tôi ưa thích bài Kinh Thương Yêu này vì tôi nghĩ rằng nó biểu hiện trọn vẹn cho con đường mà Đức Phật đã dạy.

    Bài kinh mở đầu bằng một câu đầy hy vọng và nhiều cảm hứng như sau,“Đây là những điều nên được thực hành bởi những ai có hạnh tốt lành và thấy rõ con đường đi đến an lạc.” Và tiếp theo, Phật chỉ dẫn cho ta về cách sống tử tế, an tĩnh tâm ý và phát huy tuệ giác.

Monday, February 5, 2024

Tôi không tìm an lạc nữa





Sáng thứ hai, tôi hứa sẽ không tìm an lạc nữa
Cứ để lá bay, mây trôi, hoa rụng giữa bốn mùa
Nắng thì ấm, trời sẽ lạnh những ngày mưa
Bụi có vướng cũng không cần xoa phủi
Cứ nhìn và cảm nhận thôi,
mà chẳng mong chờ gì khác, như những ngày xưa