ngã giữa ngàn hoa thu
Buổi sáng bước ra khỏi phòng, bãi cỏ xanh trải dài đến tận cuối chân trời. Phía xa kia là một dãy núi, nằm yên trong sương mờ. Cơn mưa nhỏ chiều qua đã tạnh, tôi thấy những giọt nước, còn đọng trên một tờ lá lấp lánh mặt trời.
Những ngày ở đây, tôi thấy được, sự có mặt của hạnh phúc. Tôi nghĩ, hạnh phúc sâu sắc nhất, phải là, những hạnh phúc thật đơn sơ, và không cần tìm cầu. Chúng là những gì đang có thực.
theo hoa rụng về
Có một lần thiền sư Trường Sa đi dạo chơi trong núi trở về trể. Khi Ông về đến thiền viện, vị thủ tọa đứng chờ hỏi, “Thưa Thầy đi đâu về, tăng chúng đang chờ Thầy?” Trường Sa đáp, “Ta đi dạo trong núi chơi.” Vị thủ tọa hỏi, “Đến chỗ nào Thầy mới trở về?”
Ông đáp, “Những hoa anh đào trong rừng rất đẹp, trong khi bước theo nhìn, chúng dẫn ta đi vào thật sâu trong núi. Và có những hoa bồ công anh, và đóa hoa dại ba lá nở rộ trên cỏ, với những cánh bướm bay vờn bên trên, và khi say mê nhìn ngắm chúng, ta thấy con đường quay trở về nhà.” Thủy tùy phương thảo khứ, Hựu trục lạc hoa hồi.
Vâng, Ông già Noel là có thật!
Trong suốt nhiều thập niên qua, vào mỗi cuối năm dương lịch, các tờ báo ở Mỹ thường cho đăng lại một lá thư trả lời cho một cô bé 8 tuổi tên là Virginia, gởi cho tờ The New York Sun vào năm 1897. Trong thư cô bé hỏi: “Santa Claus có thật không?” Và lá thư trả lời ấy đã được rất nhiều người biết đến, mỗi năm thường được các tờ báo in lại với tựa đề, “Yes, Virginia, there is a Santa Claus.”
Lá thư trả lời của tờ The New York Sun viết cách nay đã hơn 100 năm, nhưng mỗi lần đọc lại tôi thấy vẫn còn mới tinh, sự thật ấy vẫn không hề thay đổi. Tôi nghĩ những lời chia sẻ ấy không phải chỉ nói về một ông Noel, mà có lẽ còn cho hết tất cả những điều kỳ diệu khác đang có mặt trong cuộc sống.
Xin được chia sẻ với các bạn, tất cả những Virginia ở mọi lứa tuổi.
ý niệm và thực tại
Trong quyển Republic của Plato có một chuyện ngụ ngôn nổi tiếng về một hang động. Trong hang động có một hàng tù nhân, họ bị xiềng lại với nhau bằng một cách mà họ chỉ có thể nhìn vào vách hang bên trong. Họ không thể nào quay lưng lại. Phía sau lưng những người bị xiềng là một ngọn lửa, và có những hình người nhỏ xếp chung quanh như là đang sinh hoạt với nhau. Bóng dáng của những hình người giả này chiếu lên trên vách tường, phía bên trong hang. Những tù nhân ấy chỉ có thể thấy bóng dáng thay đổi của những hình người giả trên vách hang, nên họ nhận những bóng hình đó làm một sự thật tuyệt đối.
mũi tên thứ ba
Đức Phật có một bài kinh ví dụ về hai mũi tên.
Cuộc sống sẽ có những khó khăn, không ai có thể tránh khỏi được những đau đớn, mất mát, những cảm thọ khó chịu, xảy đến cho mình. Đức Phật ví dụ những khổ đau này như là một mũi tên đâm vào thân ta. Nhưng đó chỉ là một cái đau nơi thân (pain).
Tự gìn giữ cho mình
Trong Kinh Tương Ưng Bộ có kể câu truyện về hai thầy trò một nhà kia làm nghề hát xiệc. Người thầy là một người đàn ông góa vợ và người học trò là một cô gái nhỏ tên là Kathullika. Hai thầy trò đi đây đó trình diễn để kiếm ăn.
Màn trình diễn của họ là ông thầy đặt một thanh tre cao trên đỉnh đầu mình, trong khi bé gái leo dần lên đầu cây rồi dừng lại trên đó, để người thầy tiếp tục di chuyển trên mặt đất. Cả hai thầy trò đều phải vận dụng sự tập trung tâm ý đến một mức độ khá cao, để giữ thăng bằng và để ngăn chặn tai nạn có thể xảy ra.
để cho tự nhiên chuyển hóa cái tự nhiên
Khi tìm hiểu một vấn đề khó khăn, một phiền não nào đó, các nhà phân tâm học
thường có khuynh hướng đi tìm một lý do trong quá khứ, xem tại sao bây giờ người
ấy lại có những cảm xúc như vậy. Nhưng trong đạo Phật thì quá khứ đã qua rồi,
chỉ có những gì đang có mặt trong giây phút hiện tại này mới quan trọng.
Ta đang cảm thấy như thế nào, trong thân tâm của mình, trong giờ phút này? Đó đang là những gì? Hãy cảm nhận trọn vẹn mà không cần phân tách hay phê phán gì hết. Chúng là những biểu hiện, những phản ứng của ta với một sự sống đang thực sự có mặt. Hãy để cho tất cả được soi chiếu dưới ánh sáng của chánh niệm và tỉnh giác.
Không phải tất cả đều là mộng ảo
Khi chúng ta học hoặc nghe trong kinh điển dạy rằng, hãy xem thế giới này như là một ảo ảnh hoặc một giấc mơ, chúng ta thường rất dễ mắc phải một sai lầm. Chúng ta nghĩ rằng điều này có nghĩa là cuộc sống này không có gì là thực, không có gì là quan trọng, cuộc sống này không có ý nghĩa gì hết. Sự sai lầm này có thể khiến chúng ta cảm thấy chán nản, và đôi khi còn là tuyệt vọng nữa.
Ảo ảnh không phải là ảo giác.
Chúng ta có thể dễ dàng thấy ra sự sai lầm của lối suy nghĩ này, khi đơn giản hiểu được thế nào là bản chất của ảo tưởng và giấc mơ. Ảo tưởng (illusion) không phải là ảo giác (hallucination). Ảo giác (hallucination) là trải nghiệm về một điều gì mà nó không hiện hữu, không có thật ở đó. Còn Ảo tưởng (illusion) là sự nhận thức sai lầm về một việc gì đang thực sự có mặt, thay vào bằng một điều gì đó không thực.
Thân ta đã có chánh niệm
Thường khi muốn tâm mình được an, chúng ta được dạy hãy thực tập chánh niệm bằng cách chú ý, tập trung vào một đối tượng đặc biệt nào đó, và giữ tâm mình yên nơi ấy.
Nhưng có một phương cách khác nữa để giúp ta phát huy chánh niệm. Phương cách này bắt nguồn sâu sắc từ ngay nơi chính thân của ta. Với phương cách này, thì ta thấy con đường thực tập chánh niệm không được lát bằng những nỗ lực thuần hoá hay khuất phục tâm, mà bằng một sự buông xả.
Tôi gọi phương cách này là chánh niệm của cơ thể. Đây là một chánh niệm thuộc về thân, một sự chú ý thư giản, bao dung, ngay chính trong giây phút hiện tại này, qua toàn bộ ý thức của cơ thể.
Khi những cách khác không có kết quả…
Cài từng nút một
Và có thể ta khám phá ra rằng, những đổi thay ấy
giúp ta buông bỏ những ý niệm của mình, để ta có thể trải nghiệm thực tại và
sự sống sâu sắc hơn. Điều ta có thể làm là hãy tiếp nhận và sống trọn vẹn
với tất cả.
Bà Darlene Cohen, một tu sĩ thuộc truyền thống Zen, chia sẻ lại những kinh nghiệm của bà khi mỗi ngày phải sống, và đối diện với căn bệnh mạn tính viêm khớp xương (rheumatoid arthritis) của mình.
Quan sát không phải là tìm kiếm.
Khi ta tìm kiếm một vật gì tức là ta đã có một khái niệm về nó là như thế nào
rồi, nó ra sao rồi. Ví dụ: chiếc chìa khóa, một người quen, một quyển sách…
Nhưng có những điều như là an lạc, hạnh phúc, niết bàn… mà ta tìm kiếm, ta có
biết chúng là như thế nào chăng? Nếu như gặp mặt, ta có nhận diện ra được chúng
không?
Bạn biết không, trên con đường tu học ta hãy quan sát để thấy ra sự thật, chứ thật ra mình không cần nên tìm kiếm gì hết.