Tuesday, March 8, 2022

hạnh phúc không phải là sự vắng mặt của khổ đau.



Buổi sáng bước ra khỏi phòng, bãi cỏ xanh trải dài đến tận cuối chân trời. Phía xa kia là một dãy núi, nằm yên trong sương mờ. Cơn mưa nhỏ chiều qua đã tạnh, tôi thấy những giọt nước, còn đọng trên một tờ lá lấp lánh mặt trời.

    Những ngày ở đây, tôi thấy được, sự có mặt của hạnh phúc. Tôi nghĩ, hạnh phúc sâu sắc nhất, phải là, những hạnh phúc thật đơn sơ, và không cần tìm cầu. Chúng là những gì đang có thực.

    Tôi thấy, hạnh phúc có mặt trong con đường mình đi, trên con dốc nhỏ xuống bờ sông, băng ngang qua, một rừng hoa dại mầu tím. Đi trong khu rừng thưa, những hạt mưa ngày hôm qua, đọng trên những chiếc lá, rơi xuống làm tươi mới tấm áo mình đi qua. Tôi chợt thấy, ngày mưa hôm qua, làm sáng tỏ thêm mặt trời của buổi sáng này.

    Tôi thấy, bờ sông ở dưới chân đồi rất đẹp. Một trưa nào, tôi sẽ tìm xuống đó, đứng nhìn hai bờ cát rộng bên con sông nhỏ. Tôi sẽ nhặt hòn sỏi nhỏ, để liệng sang bờ bên kia. Bạn biết không, chúng ta có mặt bên này, là vì sự có mặt của bờ bên kia. Nhưng đứng bên đây, tôi cũng không thấy mình cần gì phải vội vã vượt qua. Vì bên kia, cũng chỉ có mặt vì bờ ở bên này.

    Tôi thấy, trong cuộc sống vô thường, vẫn có mặt trời và nắng ấm, mây vẫn bay, hoa vẫn nở, chim vẫn hót, lá vẫn xanh, hiện hữu vẫn nhiệm mầu. Trên lối đi, tôi thấy mỗi hạt nước trên lá cỏ, phản ảnh một khía cạnh riêng, của giọt nắng mặt trời. Và trong mỗi giọt nắng, tôi thấy cả một hành trình, bắt đầu từ ngàn dặm xa.  

    Tôi thấy, con đường mình đi không bao giờ, là dài hoặc ngắn. Như trong khu rừng nhỏ đầy hoa vàng tím này, làm sao tôi có thể biết được, lá đã rụng bao nhiêu lần! Chúng tôi bước yên trên bốn mùa đang nằm im dưới đất. Hạnh phúc, là những bước chân thận trọng, về lại không gian ấm áp, bên bếp lửa hồng, trong chiếc cốc nhỏ sáng này.

    Tôi thấy, nơi đây có những cây sồi già cao xanh lá. Cây sồi to, cạnh chiếc cốc nhỏ của tôi, đã chết mấy năm về trước. Năm nay, tôi thấy ngay giữa lòng thân cây mục, có một nhánh sồi nhỏ đang vươn lên cao. Nó nhỏ bé, mong manh, nhưng mọc lên ở giữa, và được nuôi dưỡng bởi gốc rễ của thân cây sồi năm xưa.

    Tôi biết, hạnh phúc tuy tiềm ẩn, nhưng bao giờ cũng có mặt. Ngày mưa hôm qua, và ngày nắng hôm nay, sẽ làm những hạt giống nhỏ, chuyển hoá thành cây lá xanh tươi, che mát cuộc đời.

    Tôi về đây, để vớt một giọt sương trên lá, để với tay nắm một nhánh thông, rồi buông ra, cho nó bay vào vũ trụ mênh mông. Cuộc đời này không bao giờ là nhỏ bé. Phải chi, tay áo lễ của ta, rộng lớn đủ, để ôm trùm hết những nỗi đau của nhau, ôm ấp, cho chúng đừng bao giờ trở thành phiền não. Những bước chân ta đi, nếu có được an ổn, cũng sẽ không bao giờ chỉ là niềm vui của riêng mình. Hạnh phúc là chiếc lá xanh, là cọng cỏ ướt, là ao nhỏ bên đường đi, là một ngọn nến, sáng nay ta thắp trên bàn Phật.

    Tôi thích, những buổi sáng tinh mai, ngồi yên trong thiền đường, khi vạn vật ngoài kia còn lờ mờ tối. Bao quanh chúng tôi, là những khung cửa sổ lớn. Dãy núi, rừng hoa dại mùa xuân, con ao nhỏ giữa rừng thông, và ngọn đồi cỏ trải dài ngoài kia, đang có mặt trong mỗi chúng tôi, ngồi yên đây.

    Buổi sáng này, sau giờ ngồi thiền, mở mắt ra, tôi thấy nắng ấm phủ núi đồi ngoài kia. Vạn vật, lại mới tinh mơ. Bầu trời sáng nay vẫn xanh và trong, vì bản chất của nó bao giờ cũng vậy. 

    Ngồi bên ao, tôi nghe tiếng chuông vọng xuống từ trên đồi.

    Tôi băng ngang qua một khu rừng nhỏ, đầy lá non. Mùa nào cũng đẹp. Tôi chợt ý thức rằng, hạnh phúc không phải là sự vắng mặt của khổ đau! Trời xanh bao giờ cũng vẫn có mặt, dẫu trong giữa những ngày mưa. Mặc dù, cuộc đời không phải lúc nào cũng dễ dàng, cho những bước ta đi. Có những ngày, con đường ta đi lắm bụi đỏ, làm mờ mắt cay. Nhưng, bạn biết không, hai bên đường, những đóa hoa vàng tím vẫn nở rộ.

    Có lần, một người hỏi tôi rằng, làm sao ta biết hạnh phúc vẫn có mặt? Tôi rót cho nhau một chén trà thơm, ở nơi đây tôi biết nó có ướp hương của trăng, mây và gió. Bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiều vàng trên đầu rừng, và có một vầng trăng sớm mới, đang về ngang đỉnh núi. Tôi biết, vì hạnh phúc là một thực tại.

    Tôi đi rồi, chiếc ao xưa giờ đã trở nên tĩnh lặng. Mây vẫn trôi, thông vẫn reo, năm tháng bốn mùa, mặt nước có lưu giữ lại hình bóng nào! Vầng trăng xưa vẫn trong sáng như một vầng trăng.

— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên


free hit counter

1 comment:

Dung Lê said...

Rất CÁM ƠN THẦY THẦY NGUYÊN DUY NHIÊN .
TRong tư thế thiền ,tôi lắng nghe từng tiếng một giọng đọc của THẦY ,
Tôi thấy được là tôi đang hoà mình vào cái sự yên tĩnh của thiên nhiên .
Một thứ bình an tuyệt diệu ,
Mà người đời cứ khổ công tìm kiếm .
THÀNH KÍNH CHÚC THẦY THÂN TÂM THƯỜNG AN LẠC.
ĐỂ CHO CHÚNG TÔI CÓ NHIỀU BÀI ĐỌC CỦA THẦY .