cây mận nở hoa.
Giữa những xôn xao và bất an, cuộc sống vẫn có những sự bình lặng và an ổn
tự nhiên. Đôi khi muốn tiếp xúc với những điều tốt lành ấy, ta cần bước chậm,
hay ngồi yên lại, để nhìn ngắm một vẻ đẹp đang sẵn có chung quanh mình.
Trải chiếu trên cánh đồng
Ta ngồi ngắm
Cây mận nở hoa.
Buson
Nhưng bạn biết không, thật ra đôi khi ta cũng không
cần làm gì hết, ngay cả ngồi yên lại để nhìn ngắm nữa. Vì tất cả đang có mặt
ở đó rồi, chỉ mở mắt ra nhìn, cái thấy biết ấy là điều xảy ra tự nhiên
thôi.
Tôi nghĩ thiền tập là mở ra với những gì đang có
mặt. Vì những gì đang có mặt mới chính là thực tại, ta không cần phải tìm
kiếm hay chọn lựa một thực tại nào khác nữa. Cho dù là những gì hay đẹp hơn
theo ý mình. Buông xả nhưng không cần phải buông bỏ.
Phiền não, nhưng không cần phải giải thích hay
tránh né. Hạnh phúc, nhưng không cần phải tìm cách nắm giữ hay lặp lại. Ta
đâu cần tìm kiếm, mình vẫn thấy. Ta đâu cần dụng công, mình vẫn nghe.
Và nhờ vậy mà đôi khi ta lại khám phá ra được những
vẻ đẹp bất ngờ trong ta và cuộc sống chung quanh. Ngay giữa trong một thế
giới mịt mờ và mù sương ấy…
Đôi khi,
Trên mặt hồ mờ sương
Hiện ra một cánh buồm.
Gakoku
Thật vậy, phải không bạn? Ta không cần phải đi tìm
một cánh đồng hay một cây mận đầy hoa nở nào đó. Ta đâu cần một phương pháp
thiền tập nào, giữa mù sương vẫn hiện lên rõ một cánh buồm.
No comments:
Post a Comment