Tôi nghe kể về các nhà tu ở miền Trung Đông ngày xưa, họ thường bỏ thành phố và đi vào sa mạc để tĩnh tu. Trong sa mạc, mọi sinh vật dường như bắt buộc phải tự chọn cho mình một lối sống thật đơn giản. Và trong
không gian mênh mông và tĩnh mịch ấy, các tu sĩ tiếp xúc được với những hạnh phúc đơn sơ, bình thường, nhưng họ cảm thấy thật trọn vẹn.
Sa mạc có thể dạy
cho ta rất nhiều về ý nghĩa của cuộc sống, về một thái độ buông bỏ để có thể bước tới.
Sống trong sa mạc sẽ làm thay đổi quan niệm của bạn đối với cuộc sống này. Nó đòi hỏi ta phải biết sống bình dị đến mức tối thiểu, chỉ mang theo những gì thật sự là cần thiết. Ở nơi đây những thứ cao lương mỹ vị đều bị loại bỏ. Người du hành trong sa mạc chỉ sống bằng nước lã và thực phẩm giản dị, ngược lại họ sẽ không thể nào sinh tồn được. Mỗi người phải giữ cho cơ thể mình được cân đối, kiểm soát sự ăn uống của mình thật kỷ lưỡng. Về y phục? Nơi này không phải là chỗ dành cho những chiếc áo dạ hội hay các bộ đồ âu phục, ở đây chỉ cần những y phục đơn sơ và bền chắc để có thể bảo vệ ta khỏi ánh nắng thiêu đốt của mặt trời vào ban ngày và cái lạnh cắt da của ban đêm.
Mọi sinh hoạt trong sa mạc phải rất là từ tốn, nếu không ta sẽ gục ngã vì kiệt sức. Mọi năng lực phải được giữ gìn cho những gì thiết yếu để duy trì sự sống. Sự vui chơi có giới hạn là hạnh phúc thật sự. Cho nên ở đây, những việc nhỏ có một giá trị rất lớn: một vài cuộc gặp gỡ, một hớp nước, một bóng mát bên đường là những hạnh phúc.
Trong sa mạc vấn đề định phương hướng là tất cả - đi lạc đồng nghĩa với cái chết. Ở đây mọi vật mới trông qua thì thấy đều có vẽ giống như nhau. Nhưng dần dà ta sẽ cảm nhận được sự khác biệt giữa hai hòn đá, hai bụi cỏ, gốc cây, hay giữa hai đỉnh đồi cát. Những gì bị ta bỏ qua, xem thường không biết đến, vào một không gian thời gian nào khác, thì ở đây sẽ được ghi nhận, chú ý rất rõ ràng. Những khác biệt nhỏ nhoi sẽ được ta trân quý.
Một chỗ ở, hay một ốc đảo, trong sa mạc không bao giờ duy trì sự sống của ta được dài lâu. Cho nên những người sống trong sa mạc đều là những du mục. Họ luôn luôn di động để sinh tồn. Tiếp tục đi tới – một cách chậm chạp – là một lối sống hạnh phúc.
Sa mạc là một chốn tĩnh mịch. Không có tiếng động nhiều làm phân tán tư tưởng của ta. Mặc dù đôi khi một sự yên lặng, trống vắng quá độ cũng có thể tác hại, nhưng một sự tĩnh mịch cần thiết bắt ta phải đối diện với những gì là thật sự quan trọng trong cuộc sống. Sự thinh lặng đem lại cho ta cơ hội để lắng nghe sự sống này, và ngay chính trong chúng ta. Sa mạc dạy cho ta chỉ nói và làm những gì thật sự là cần thiết.
Trong sa mạc, mỗi
bước chân, mỗi sinh hoạt của ta, đều được soi sáng bởi một ý thức sáng tỏ, và một thái độ biết buông bỏ để bước tới. Tôi nghĩ, hình như sự đơn giản cũng là phản ảnh của một thái độ tự tại và hạnh phúc. Sự đơn giản mang lại cho chúng ta một lối sống có ý thức hơn. Tôi nghĩ, những gì ta thật sự cần để mang lại cho mình hạnh phúc, chúng cũng không nhiều lắm đâu.
Muốn thấy được những gì là thực trong cuộc sống, ta cần một ý thức rõ ràng về hạnh phúc và những gì là cần thiết, mà tôi nghĩ thái độ buông xả là một trong những điều kiện có thể giúp ta thực hiện được điều ấy.
Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment