Làm sao đo được cuộc đời?
Tối hôm kia, tôi có đến trường xem buổi trình diễn Khánh Như hát chung với các bạn trong lớp. Khánh Như bây giờ đã lớn, vài năm nữa là đã lên đại học rồi! Tưởng chừng như mới hôm qua đây mỗi ngày tôi vẫn còn đưa nó đến lớp mẫu giáo.
Nhớ một sáng nào, ngày đầu tiên chở nó đến trường, ẵm vào trao cho cô giáo, lên xe đến sở mà lòng tôi cứ lo không biết ngày đầu đi học sẽ ra sao. Rồi mỗi trưa chúng tôi thường chạy đến trường, đứng ngoài xa xa để lén xem KN thế nào. Lúc ấy, nó mặc chiếc áo đỏ đứng bơ vơ một mình ở một góc sân, quan sát những đứa trẻ khác chạy giỡn với nhau. Giờ này mà bước đến bên nó, thấy chúng tôi chắc KN sẽ mừng vui biết đến chừng nào. Nhưng đứng nhìn một hồi lâu đến giờ chúng vào lớp, chúng tôi cũng trở về lại sở làm thôi. Ngôi trường mẫu giáo cũ kỹ ngày nào giờ đây đã bán cho người khác, họ phá xuống và xây lại thành những căn nhà mới và to hơn.