Thursday, May 28, 2020

được rồi ta sẽ làm gì?

được rồi ta sẽ làm gì?

Mấy năm trước tôi có dịch một quyển sách và lấy tựa đề là "Nơi Ấy Cũng là Bây Giờ và Ở Đây". Tôi thích cái tựa dịch đó lắm. Vì nơi nào mình đến mà chẳng phải là bây giờ và ở đây! Nếu bây giờ ta đang có những phiền muộn, khổ đau thì ta có bỏ đi đâu cũng vậy thôi, nơi ấy cũng sẽ có những phiền muộn và khổ đau. Nếu chiếc lá vàng mùa thu nơi này không đẹp thì chiếc lá vàng nơi nào sẽ đẹp? Nếu những gì ta đang có trong tay vẫn chưa đem lại cho ta được hạnh phúc, thì có thu thập thêm cho nhiều đi nữa, làm sao ta chắc rằng mình sẽ có hạnh phúc?

Friday, May 22, 2020

Một bài học từ iPad

Một bài học từ chiếc iPad

Ngày nay chúng ta đang sống trong một thời đại của thông tin mà bất cứ lúc nào ta cũng có thể “kết nối” được với thế giới chung quanh. Những công nghệ mới thúc đẩy chúng ta làm việc gì cũng muốn có kết quả tức thì, nhất là trong giai đoạn toàn cầu hóa này, khi kỷ thuật truyền thông nơi đâu và lúc nào cũng có.

Tuesday, May 19, 2020

chỉ là thay đổi tự nhiên

chỉ là những thay đổi tự nhiên

Chúng ta thường tự kể cho mình nghe những mẩu chuyện, mà ta cứ lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Rồi chúng ta tự làm cho mình hoang mang và sợ hãi, quên rằng nỗi sợ và lo âu ấy bao giờ cũng là về một cái gì có thể đã xảy ra hoặc chưa xảy ra nhưng bây giờ thì không xảy ra. Và chúng ta cũng thường quên rằng, những gì đang xảy ra bây giờ cũng sẽ không bao giờ kéo dài mãi đâu!
Thời tiết thay đổi tự nhiên

Thursday, May 14, 2020

ngã giữa ngàn hoa thu

ngã giữa ngàn hoa thu

Nơi này trời đã bắt đầu vào xuân từ mấy tuần trước, vậy mà sáng nay thức dậy nhìn ra ngoài, thấy tuyết phủ trắng sân nhà. Vào những ngày tháng giao mùa thì trời đất không đoán biết được. Thành phố tôi ở có bốn mùa rõ rệt, và mùa xuân có hoa nở thật đẹp.

Monday, May 11, 2020

Ý niệm và Thực tại

Ý niệm và Thực tại.

Trong quyển Republic của Plato có một chuyện ngụ ngôn nổi tiếng về một hang động. Trong hang động có một hàng người, họ bị xiềng lại với nhau bằng một cách mà họ chỉ có thể nhìn vào vách hang bên trong. Họ không thể nào quay lưng lại. Phía sau lưng những người bị xiềng là một ngọn lửa, và có những hình người nhỏ xếp chung quanh như là đang sinh hoạt với nhau. Bóng dáng của những hình người giả này chiếu lên trên vách tường, phía bên trong hang. Những người bị xiềng chỉ có thể thấy bóng dáng thay đổi của những hình người giả trên vách hang, nên họ nhận những bóng hình đó làm một sự thật tuyệt đối.

Thursday, May 7, 2020

Nhiệm mầu

Nhiệm mầu


Có những ngày tôi thấy mình
Bước chân được hai lần
vào cùng một dòng sông,
Dẫn con ngựa đến nước
và nó chịu uống,
Nhìn cây
và thấy được toàn thể một khu rừng
Không cần đến ngón tay
vẫn thấy rõ một vầng trăng

Chung quanh tôi
Một con én
cũng đủ làm nên mùa xuân.
Nơi đây
Tuy không có bột
nhưng người ta vẫn gột được nên hồ.
Lấy mật ngọt ra từ nơi mướp đắng
Con đường dài vượt qua bằng bước ngắn
Những điều lạ và mới
vẫn có đây dưới ánh nắng mặt trời

Có những ngày tôi chợt thấy,
Bụt nhà vẫn thiêng.
Tuy có mới nhưng không hề nới cũ
Cha mẹ sanh con và cũng trao cả tấm lòng
Ở nơi đây,
Thước có thể đo được lòng người
Thật thà là cha của khéo khôn
Đâu cần hoạn nạn mới thấy được tình thân
Bắt hình dong, ta chỉ cần nhìn vào mặt

Có những ngày
Tôi không cần gánh cực mà đổ lên non,
nó tự trôi đi theo một ngày mưa lớn
Đường dài có ngấp ngàn bóng mát
Cơ hội nào đâu chỉ đến có một lần
Chiều ra đứng ngõ sau,
nhìn về quê cũ
thấy bao giờ mình cũng vẫn còn quay lại được

Chung quanh đây
Cuộc sống
với những điều kỳ diệu
Những nhiệm mầu chỉ biểu hiện
khi dừng yên
Khi ta để lòng mình thinh lặng tiếng…

Nguyễn Duy Nhiên
free hit counter

Monday, May 4, 2020

bớt sự sợ hãi

bớt sự sợ hãi

Tôi thường kể cho người khác nghe rằng một trong những lý do tôi tu tập là vì “Tôi muốn được trở thành một người vô úy, hoàn toàn không còn sợ hãi nữa.” Mà sự thật là tôi muốn được như vậy. Nhưng tới từng tuổi này trong đời, tôi không còn chắc là mình có thể trở nên hoàn toàn vô úy được không. Bây giờ, được “bớt sợ hãi” thôi, là tôi cũng mừng lắm rồi!
Đừng theo một khuôn mẫu lý tưởng
Một câu chuyện trong nhà thiền mà tôi vẫn còn nhớ trong thời gian mới bắt đầu tu tập là về một vị sư hoàn toàn không biết sợ hãi. Vị sư ấy trụ trì tại một thiền viện ở Nhật vào thời kỳ mà những toán võ sĩ samsurai đi lang thang khắp vùng quê, khủng bố bất cứ ai trên bước đường của họ. Một hôm, nghe tin một nhóm võ sĩ đang sắp sửa tiến vào thành phố nơi thiền viện, tất cả tăng chúng cùng với dân làng đều sợ hãi bỏ trốn hết. Chỉ có vị sư trú trì là ở lại, ngồi yên trong tư thế thiền định nơi thiền đường.