Monday, December 30, 2013

nguyên vẹn cuộc đời

nguyên vn cuộc đời
    

Sáng nay thức dậy, tôi thấy trên đầu mình có mặt trời
Tôi thấy ngập ngừng trên màu lá tiếng chân tôi
Giữa một ngày mưa, tôi chợt thấy những thay đổi gọi mời
Tôi thấy chung quanh tôi một cuộc đời đang mới

Tôi thấy nắng đong đưa trong trăm ngàn màu lá
Tôi thấy cuộc hội tụ nào rồi cũng vội vàng qua
Tôi thấy ngày mưa về ngang qua những phố xa
Tôi thấy những ngày quen bỗng là năm tháng lạ

Tôi thấy trong mỗi cuộc chia ly là một lần hội ngộ
Trong mỗi hoàng hôn là ấm áp một bình minh
Buổi ra đi bỗng chợt thấy đã quay về
Trong giọt nước mắt tôi thấy có tiếng cười giòn giã

Tôi thấy trong khổ đau xưa có chút gì ngọt lịm
Tôi thấy cuộc đời dầu chìm nổi vẫn lặng im
Vẫn lang thang theo những vết chân chim
Tôi thấy trong những tan vỡ xưa có chứa chan tình thương mới

Tôi thấy tôi đổi thay trong những người bạn xưa
Tôi thấy mình hạnh phúc cũng đủ vừa
Trong vạt nắng tôi thấy có những chiều mưa
Trong một áng mây trôi tôi thấy có trăm nghìn khung trời cũ

Tôi thấy bạn bè gần gũi hơn sau lần vẫy tay chào
Tôi thấy cuộc đời yên giữa sóng gió lao xao
Tôi thấy dầu có ra đi cũng chẳng đến một nơi nào
Tôi thấy trong tiếng rong rêu có chiều xưa về nương náu

Buổi sáng nay tôi thấy có mặt trời
Ở trong tôi có mặt những nụ cười
Ý chưa khơi, lời không nói, cũng đã hiểu rồi
Dòng sông quê cũ, tôi thấy hạnh phúc ấy vẫn ngàn đời còn nguyên vẹn

Nguyễn Duy Nhiên


free hit counter

Saturday, December 7, 2013

sống với từ tâm

sống với từ tâm

Có một anh chàng rất yêu nghệ thuật, nhất là tranh vẽ.  Một ngày nọ anh đứng trên một bờ đá, nhìn xuống phía dưới là bãi biển cát trắng.  Xa xa, anh thấy có một người đàn ông đang cắm cúi vẽ một bức tranh trên cát.  Người ấy vẽ hình của một gương mặt, nhưng với một cái nhìn lập thể, như là nó được nhìn dưới nhiều góc cạnh khác nhau, cùng một lúc.  Giống như là tranh vẽ của Picasso! 

Sunday, December 1, 2013

Nắm giữ để làm gì?

Nắm giữ để làm gì?

Có lần, thiền sư Nan-in tiếp một vị giáo sư đại học đến để tham vấn về Thiền.  Nan-in rót trà mời khách, ông rót đầy tách của vị giáo sư, và cứ tiếp tục rót thêm.  Vị giáo sư nhìn trà tràn ra ngoài cho đến lúc ông không nhịn được nữa, “Thưa Ngài tách trà đã đầy tràn ra ngoài rồi, không còn thêm được nữa!”  “Như là tách trà này,” Nan-in nói, “nếu ông đã có đầy ý niệm và thành kiến rồi, làm sao tôi có thể chỉ gì thêm cho ông nữa.  Ông hãy đổ sạch tách của ông đi!