Saturday, December 16, 2023

nuôi dưỡng một bình yên

 


nuôi dưỡng một bình yên

Ngày hôm nay, trời nắng trôi về trong một không gian xanh lơ, nằm im trên một cụm mây trắng. Sáng nay, tôi thấy thiếu bình yên, nhưng ngoài kia cửa sổ, chim vẫn hót ca, mặt trời vẫn ươm hong những hạt sương trên một chiếc lá xanh. Tôi biết sự có mặt của những muộn phiền, trôi dạt về từ những khổ đau từ vô thủy. Có một giọt nắng đong đưa trên chiếc lá, rơi xuống đất vụn vỡ thành những mảnh thủy tinh nho nhỏ. Tôi đem muộn phiền ra hong khô dưới trời, cho gió nhẹ thổi tan làm cát bụi đi luân hồi trong vũ trụ.

Hơi thở, trời xanh, gió mát sáng nay tụ hội về để ấp ủ, chuyển hóa những muộn phiền trong tôi. Tôi muốn được đưa tay sờ sự vô thường trong khổ đau, cũng như trong hạnh phúc. Như một lần nhặt chiếc vỏ sò nào nằm ngả nghiêng trên một bãi biển vắng người, xô dạt theo bọt sóng rì rào. Chiếc vỏ cứng như vôi, lấp lánh muôn màu; những hạnh phúc, muộn phiền ấp ủ trong chiếc vỏ ấy, giờ phiêu dạt nơi nao, nghe vi vu trong gió biển.

Những khổ đau từ vô thủy vẫn quẩn quanh theo chân hạnh phúc. Tất cả là mộng, là huyễn hóa, như ánh nắng đi qua hạt nước mắt, phân vỡ muôn màu; như hư không nằm trong trũng bàn tay, như ánh trăng chiều mưa, như tiếng đàn rơi trên suối, như giọt mưa lăn trên chiếc lá, như giấc ngủ mùa thu dưới gốc một cây tùng, trong bước chân thiền hành tôi thấy huyễn hóa nuôi dưỡng một bình yên.

Ngày nắng, chiều mưa, trưa lạnh, đêm mát, tôi đứng dậy ôm những muộn phiền giả hóa. Ngày nắng đời chùng xuống như một giây đàn thấp, tôi nghiêng tai lắng nghe tiếng hư không, cái gì thật sự là có? Tìm quẩn quanh chỉ thấy lại dấu chân của mình trong buổi ban đầu. Một hạt nước mắt chạy loanh quanh trong mắt, rơi xuống má chưa bao giờ khô.

Ngoài kia nắng ướp hong hàng cây thông, trong đây tiếng nhạc đong đưa cành lá. Dây đàn rơi như những hạt mưa thấm ướt trong tâm hồn. Ôi một hạnh phúc nào tan vỡ khi khổ đau vừa chạm đến, chỉ còn lại một nụ bình yên yếu ớt. Tôi ý thức được hơi sương lạnh thấm vào chiếc áo vải, ánh nắng đẹp, nhưng sáng nay chưa làm đủ ấm. Tư tưởng đứng yên giữa chập chùng ý nghĩ.

Những muộn phiền kéo về đây làm sáng thực tại, khổ đau này có nhiệm mầu không?

— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên


Cultivating tranquility

Translated into English by Nguyễn Hồ Kim Ngân
The sun drifts to the clear blue sky, quietly rests on a white cloud. Tranquility is missing its presence this morning, though on the other side of the window the birds are singing, and the sun is drying the dewdrops on a green leaf. I am aware of the presence of sorrow that flows from eternal suffering. A sunlight drop dangles on the leaf, falls on the ground and shatters into tiny crystal fragments. I dry sorrow under the sky, so that a gentle breeze will blow it into dust and be on its way to the circle of rebirth.
Breaths, blue sky, gentle breezes - All gather this morning to cradle and transform the sorrow in me. I wish I could raise this hand and touch the impermanence in sorrow, as well as in happiness, just like the time that I picked up a seashell, which had been lying on a desolate beach, riding with the lapping waves. The sparkling shell was as hard as a limestone. The happiness and sorrow that were cradled in it - where did they go? Leaving behind only the empty sounds among the rustling waves. 
The eternal sorrow still lurks around happiness. All are dreams, illusions, like the sunlight that passes through the teardrop and gets shattered into multiple colors, like the empty space in this open palm, like the moonlight on a rainy evening, the music sound that trickles by the brook, the raindrop that rolls on a leaf, an autumn slumber by a pine tree; on my meditation walking path I find illusions nurture tranquility.
Sunny day, rainy evening, cold afternoon, cool night, I rise to hold the illusory sorrow. On a sunny day life gently falls like a detuned guitar string. I stand still and listen to the sound of nothingness, what is real? All the searching only leads to my own footprints in the beginning. A teardrop that runs around the eye and rolls down the cheek has never dried. 
Out there the ripened sun is warming the pine trees; in here the music notes are dangling on the leaves. The string falls as if the rain has soaked this soul. Alas! Happiness has been shattered by a mere touch of sorrow, leaving behind a feeble tranquility. I feel the cold dew seeping through my cotton shirt and the radiant sunlight, but they are not enough to warm this heart. Thoughts stand still among the undulating waves of thoughts. Sorrow gathers here to brighten reality. This suffering - isn't it wonderful?



free hit counter

No comments: