Cái thùng cạc-tông bên ngoài có ghi hàng chữ “Đồ Quan Trọng”. Trong lúc ngồi viết đây, tôi có thể nhìn thấy nó đang được để rất trang trọng ở một từng kệ trên cao, trong phòng làm việc của tôi.
Tôi thích nhìn được nó mỗi khi mình ngẩng đầu lên. Trong thùng ấy có chứa đựng những món đồ lặt vặt, những kỷ niệm còn sống sót sau những lần dọn dẹp, vứt bỏ những gì không cần thiết, mà rất thường xảy đến với tôi. Cái thùng ấy được mang theo với tôi mỗi khi tôi dọn sang nhà mới, di chuyển từ nhà kho này sang nhà kho khác, chưa bao giờ bị thất lạc. Nếu có một tên ăn trộm nào nhìn vào thùng ấy, hắn sẽ chẳng thấy có gì để lấy – chẳng có gì đáng giá đến một đồng xu. Nhưng nếu chẳng may căn nhà tôi bị cháy, thì vật đầu tiên mà tôi ôm chạy sẽ là cái thùng ấy.
Bạn không cần học nhiều kinh Phật cũng biết rằng, chúng ta tiếp xúc với cuộc sống chung quanh qua sáu cánh cửa giác quan, như là mắt, tai, mũi, lưởi, thân và ý. Mỗi cánh cửa giác quan tiếp xúc với những đối tượng khác nhau và làm phát sinh lên một cái biết, danh từ chuyên môn gọi là thức, consciousness. Và mỗi thức ấy giúp ta nhận diện được sự vật qua những đường lối khác nhau.
Thật ra bạn chỉ cần thử kinh nghiệm đi bạn sẽ thấy ngay. Như là ta có một cái biết về thấy, nhản thức, và một cái biết về nghe, nhỉ thức. Thấy và nghe là hai việc làm khác nhau, mỗi chức năng sử dụng những bộ phận khác nhau trong cơ thể, và ảnh hưởng đến những phần riêng biệt trong bộ óc của ta.
Tia nắng mặt trời là một năng lượng. Tuy bên ngoài có vẻ như ánh nắng chỉ lặng lẽ và không làm gì hết, nhưng nhờ nó mà chiếc
lá được xanh, một đóa hoa nở trong sương sớm khi ngày mới lên. Và bạn biết không, sự tĩnh lặng và trong sáng của ta cũng thế. Tuy nó không có một hình tướng nào, nhưng có khả năng làm tươi mát thân ta, chữa lành những thương tích sâu kín trong tâm, và làm cuộc sống chung quanh mình được sáng tỏ hơn thêm. Và năng lượng ấy cũng có một ảnh hưởng sâu rộng hơn là ta nghĩ.