Cả ngày tìm kiếm mùa xuânmà không thấy,mang đôi giày cỏ lang thang khắp chốnđi giữa mây ngàn,theo con suối vòng quanhTrở về nhà, ta bật cười vangChợt bắt gặp,hoa mận nở hương thơm ngátxuân ngay đó trên mỗi đầu cànhbao giờ cũng là hoàn hảo
Searching for spring all day,I never saw it,straw sandals treading everywhereamong the clouds, along the bank.Coming home, I laughed, catchingthe plum blossoms’ scent:spring at each branch tip,already perfect.
Tác giả của bài thơ là một sư cô vào đời nhà Tống, đang đi tìm một “mùa
xuân.” Tôi nghĩ, mùa xuân ấy cũng có thể tượng trưng cho một sự an
lạc, giác ngộ, giải thoát, hay là một hạnh phúc nào đó mà chúng ta đang
mong cầu. Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm thấy được “mùa xuân” ấy bạn
hả? Nó đang có mặt ở nơi nào?
Hoa mận nở hương thơm ngát
Thật ra, chúng ta cũng đâu khác gì với vị sư cô ấy, cũng vì một mong cầu
hạnh phúc xa xôi nào đó, mà trong cuộc sống ta cũng đã lang thang tìm
kiếm. Mình cũng đã leo núi trèo non, chân mang đôi giày cỏ,
băng trong mây ngàn, vượt qua những con suối trong cuộc đời, để đi tìm một
mùa xuân.
Rồi một hôm, ta mệt mỏi quay về lại nhà xưa, bước vào căn
phòng nhỏ chợt thấy hoa mận nở hương thơm ngát. Hoa nở lúc nào, mà sao
mình không hay biết? Phải chăng, nó đã có mặt ở ngay đó, trước khi mình ra
đi! Ta bất chợt hiểu rằng, mùa xuân bao giờ cũng hiện hữu ở nơi này và lúc
nào cũng đang là hoàn hảo. Nó có vắng mặt bao giờ đâu. Nhưng không hiểu vì
một lý do nào đó ta không thấy được, và cứ lại lang thang tìm kiếm…
Bạn biết không, chúng ta có thể tiếp xúc được với
hạnh phúc ngay trong lúc này. Ta tiếp xúc được vì đơn giản rằng nó đang có
mặt. Nhưng ta cũng đâu cần phải dụng công gì nhiều, chỉ cần mình biết bước
thong thả để thấy được những gì ngay trước mắt.
Mùa xuân đâu phải chỉ có mặt bên những con
suối, hay nằm giữa mây ngàn hoặc ngát hương nơi một rừng xanh lá xa xôi
nào đó… như trong sự suy tưởng của mình. Nhiều khi, cũng vì sự tìm kiếm ấy
mà ta vô tình không thấy được mùa xuân đang hiện hữu trước mắt, trong ngôi
nhà nhỏ, ngay trên mỗi đầu cành.
Hãy trở về lại đây thôi, nơi mà bạn đang ngồi
trong giờ phút này, và trọn vẹn với những gì đang có mặt. Đừng để thực tại
này bị che lấp bởi một ý niệm của ta về một hạnh phúc xa xôi nào khác.
Buông ra để thấy
Ta ngồi yên với những gì đang có mặt, đôi khi đó là sự an vui, một niềm
hạnh phúc, và đôi khi đó cũng có thể là những lo âu hay phiền muộn. Nhưng
nếu như ta biết sống trọn vẹn hoàn toàn với thực tại ấy thì tất cả vẫn là
một mùa xuân.
Sống trọn vẹn ở đây là một thái độ buông thư và buông xả,
để mình thấy được những gì đang thật sự xảy ra. Với một cái nhìn trong
sáng, tự nó sẽ mang lại cho ta một sự tĩnh lặng và bình an. Ngồi yên để
trở lại với một mùa xuân tự nhiên, để ta thật sự có mặt với tất cả, mà
không hề có thêm một sự kiếm tìm nào khác.
Ngồi yên với niềm vui, hạnh phúc thì bao giờ cũng
dễ phải không bạn, nhưng làm sao ta có thể trở về khi chung quanh mình là
những phiền muộn và lo âu! Nhưng bạn biết không, thật ra ngoài kia có mây
ngàn, gió núi, có rừng xanh lá, có suối nước đổ bên con thác nhỏ… nhưng
làm gì có một mùa xuân hay hạnh phúc nào đó mà ta cứ bôn ba tìm kiếm? Mời
bạn hãy cởi đôi dép cỏ để lại ngoài thềm, và bước trở về căn nhà xưa cũ
của mình.
Ta chỉ cần biết buông thả để tiếp xúc với mùa
xuân đang có mặt. Buông xả đi những mong cầu của mình. Mà thật ra, nếu như
hoa không nở, hương thơm chưa ngát, thì đó cũng vẫn là mùa xuân. Một mùa
xuân trong tâm với một cái thấy trong sáng. Mùa xuân là một thực tại bình
thường trong bây giờ và ở đây. Chứ mình lại còn lang thang đi tìm kiếm một
ý niệm về mùa xuân nào khác nữa đây bạn hả?
Chiếu soi người vô sự
Đêm nay, tôi không biết nếu như trời có nhiều mây hay có cơn mưa nào bất
chợt kéo ngang qua đây không? Nhưng tôi biết chắc rằng, vầng trăng xưa bao
giờ cũng vẫn là trong sáng. Cũng như mùa xuân bao giờ cũng đang có mặt, và lúc nào cũng đã là hoàn
hảo.
Nguyệt vô sự chiếu nhân vô sự,
Thủy hữu thu hàm thiên hữu thu.
Trần
Thánh Tông
Trăng vô sự,
Chiếu soi người vô sự.
Nước làn thu,
Chứa cả một trời thu
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment