Sunday, December 23, 2012

o Ai sẽ lo cho ta?

Ai sẽ lo cho ta?


Có một lần, Phật đi dạo vào nơi cư trú của các Thầy để quan sát.  Phật thấy một thầy đang nằm một mình trong phòng dưới đất với cơn bệnh kiết lỵ (dysentery) rất nặng.  Vị thầy ấy nằm trên chính phân và nước tiểu của mình.  Phật hỏi các huynh đệ khác đâu, sao không có ai săn sóc cho thầy?  Vị thầy trả lời rằng vì ông không giúp ích gì được cho ai, nên họ đã bỏ đi và để cho ông một mình đối phó với cơn bệnh của mình.

Friday, December 14, 2012

o Vâng, Ông già Noel là có thật!

Vâng, Ông già Noel là có thật!


Trong suốt nhiều thập niên qua, vào mỗi cuối năm dương lịch, các tờ báo ở Mỹ thường cho đăng lại một lá thư trả lời cho một cô bé 8 tuổi tên là Virginia, gởi cho tờ The New York Sun vào năm 1897. Trong thư cô bé hỏi: “Santa Claus có thật không?”  Và lá thư trả lời ấy đã được rất nhiều người biết đến, mỗi năm thường được các tờ báo in lại với tựa đề, “Yes, Virginia, there is a Santa Claus.”
    Lá thư trả lời của tờ The New York Sun viết cách nay đã hơn 100 năm, nhưng mỗi lần đọc lại tôi thấy vẫn còn mới tinh, sự thật ấy vẫn không hề thay đổi. Tôi nghĩ những lời chia sẻ ấy không phải chỉ nói về một ông Noel, mà có lẽ còn cho hết tất cả những điều kỳ diệu khác đang có mặt trong cuộc sống.
    Xin được chia sẻ với các bạn, tất cả những Virginia ở mọi lứa tuổi.
--- oOo ---
Kính chào bác chủ bút —
Cháu được 8 tuổi.  Một vài đứa bạn nhỏ của cháu nói rằng Ông già Noel không có thật.  Ba cháu nói, “Nếu con đọc trên báo The Sun, tức là có thật.” Xin ông nói sự thật cho cháu biết, ông già Noel có thật hay không?
Virginia O’Hanlon

Cháu Virginia mến, những đứa bạn nhỏ của cháu đã lầm rồi. Chúng đã bị ảnh hưởng bởi cái tánh nghi ngờ của một thời đại có quá nhiều hoài nghi ngày nay. Chúng không tin trừ khi nào chúng phải thấy. Chúng nghĩ rằng, những gì mà đầu óc nhỏ bé của chúng không hiểu được là không thể nào có thật. Nhưng cháu biết không Virginia, tất cả những trí óc, dầu của người lớn hay trẻ con, đều là rất nhỏ bé. Trong cái vũ trụ bao la, rộng lớn này, sự hiểu biết của con người chỉ là một con kiến bé tí ti, so với cái thế giới vô tận chung quanh mình, thì làm sao ta có đủ trí thông minh để tiếp nhận hết tất cả những sự thật được.
    Nếu như không tin vào Ông già Noel, thì thôi cháu cũng đừng tin vào những ông bụt, bà tiên nữa làm gì. Cháu có thể nói Ba cháu thuê người canh chừng xem Ông già Noel có trèo xuống những ống khói vào đêm Noel không, và cho dù nếu như cháu không thấy ai hết, nhưng việc ấy có chứng minh được điều gì chăng? Chưa ai thấy Ông già Noel bao giờ hết, nhưng cũng đâu có dấu hiệu gì chứng minh là không có Ông già Noel đâu!
    Cháu biết không, những điều chân thật nhất trên cuộc đời này là những gì mà cả người lớn và trẻ con đều không thể thấy được. Cháu có bao giờ thấy những bà tiên chưa? Lẽ dĩ nhiên là không, nhưng đâu ai có thể chứng minh là các vị ấy không hiện hữu. Không ai có thể nhận thức hay tưởng tượng được những sự kỳ diệu có mặt trong thế giới này, chúng là những gì ta không thấy và cũng sẽ không thể nào thấy được.
    Cháu có thể đập vở cái lục lạc đồ chơi trẻ con ra xem, và nhìn thấy được những gì bên trong đã tạo nên những âm thanh ấy. Nhưng có một tấm màn che phủ một thế giới vô hình mà cho dù một người khỏe nhất, hoặc là tất cả những người mạnh nhất trên thế giới này góp sức lại, cũng không thể nào vén mở lên được. Chỉ có niềm tin, thơ văn, tình thương, ước mơ... mới có thể vén mở được tấm màn ấy, và cho ta thấy được những điều kỳ diệu và nhiệm mầu đang nằm ở phía sau. Mà tất cả điều ấy là có thật hay không? Cháu biết không Virginia, trên tất cả thế giới này, không còn có gì là chân thật và chắc chắn hơn là điều ấy.
    Ông già Noel, cám ơn trời đất, ông hiện hữu và vẫn sẽ còn có mặt mãi mãi. Một ngàn năm sau này, mà cháu biết không Virginia, 10 lần hơn thế nữa, 10,000 năm sau kể từ bây giờ, Ông già Noel vẫn còn có mặt và tiếp tục mang niềm vui đến cho những con tim của các trẻ thơ như cháu.
Nguyễn Duy Nhiên phỏng dịch

free hit counter

Wednesday, December 12, 2012

o nếu như có một ngày

nếu như có một ngày

Nếu như một ngày bạn cảm thấy mình muốn khóc...
Hãy gọi cho tôi
Tôi không hứa
Sẽ làm cho bạn cười vui
Nhưng tôi có thể khóc cùng với bạn…

Nếu như một ngày bạn muốn bỏ chạy đi thật xa
Đừng ngại gọi cho tôi
Tôi không hứa rằng sẽ khuyên bạn đừng bỏ đi
Nhưng tôi có thể đi cùng với bạn…

Nếu như một ngày bạn không còn muốn lắng nghe ai nữa hết
Hãy gọi cho tôi, và
Tôi hứa sẽ hoàn toàn lặng thinh
Nếu như lúc nào bạn cần
Hãy gọi
Và tôi sẽ đến cạnh bên…


Nhưng...
Nếu như một ngày bạn gọi
Mà không ai trả lời...
Hãy đến gặp tôi nhanh
Vì có lẽ, tôi đang rất cần có bạn…


If one day you feel like crying...
call me
I don't promise that
I will make you laugh
But I can cry with you…

If one day you want to run away
Don't be afraid to call me.
I don't promise to ask you to stop,
But I can run with you.

If one day you don't want to listen to anyone
call me and
I promise to be very quiet…
If you ever need me
Call
And I will be by your side…

But...
If one day you call
and there is no answer...
come fast to see me…
Perhaps I need you.

Robert J. Lavery

--- oOo ---

An ổn với thực tại
Bài thơ ấy có tựa là “If one day you call” của ông Robert J. Lavery, viết chia sẻ lại kinh nghiệm của mình khi đối diện với những mất mát rất lớn trong đời.  Ông mất người con trai, cùng với sự ra đi của người bạn đời ba mươi hai năm vì chứng bệnh ung thư. Giữa những khổ đau to tát ấy, ông Lavery đã tìm thấy được sức mạnh của tình người, giúp ông vượt qua được những khó khăn.
    Trong cuộc sống, có lẽ một điều mà chúng ta có thể giúp làm vơi bớt khổ đau cho nhau là một thái độ chấp nhận, không phê phán, không cần lời giải thích hay lý luận nào. Đôi khi đối diện trước những khó khăn, chúng ta không cần phải cố gắng làm gì thêm hay tìm một giải pháp nào để sửa đổi tình trạng. Vì có những lúc, không có một lời nói hay hành động nào là đầy đủ…
    Sự có mặt của ta không phải để giúp làm thay đổi một điều gì.  Nhưng ta có thể giúp nhau cảm thấy an ổn hơn để trở về có mặt với thực tại, bằng sự có mặt không phê phán của mình. Sự cảm thông của ta có thể tạo được một không gian an toàn và tin cậy, giúp nhau buông bỏ khổ đau bằng một thái độ chấp nhận những gì đang xảy ra, mà không sợ hãi.
    Tôi nghĩ, có mặt trọn vẹn với thực tại là một phương thức hay nhất để chuyển hóa được những khó khăn của mình.
Một sự thật nhiệm mầu
Bạn biết không, trước những bất hạnh và các sự việc thương tâm xảy ra trong cuộc sống hằng ngày, đôi khi ta cảm thấy bất lực với một tình thương quá nhỏ bé của mình. Nhưng có những lúc ta cũng không cần phải vội làm gì, ta không cần tìm sự bình yên hay ngay cả một nụ cười, mà hãy cảm nhận thực tại cho thật sâu sắc. Vì chính khổ đau ấy có thể giúp ta thấy rõ và sâu sắc hơn được một sự thật rất nhiệm mầu.
    Những trải nghiệm khó khăn có thể giúp cho cái tôi nhỏ hẹp của mình dễ vỡ ra hơn, cái nhìn được trong sáng hơn, tình thương được rộng lớn thêm hơn. Nếu như ta có thể thật sự cảm nhận và thấy rõ được rằng, trong cuộc sống này không có một khổ đau nào là chỉ của riêng ai...
    Nhớ lại một bài viết ngày xưa, cũng để nhắc nhở nhau rằng chúng ta ai cũng có khả năng nuôi dưỡng hạnh phúc và san sớt khổ đau được cho nhau.
“…Khách khứ tăng vô ngữ
Tùng hoa mãn địa hương.”
(Khách về, tăng chẳng nói
Hoa thông rụng ngát vườn.)


Hoa Thông Rụng Ngát Vườn from Phap Than on Vimeo.
http://nguyenduynhien.blogspot.com/2011/12/video-hoa-thong-rung-ngat-vuon.html

Nguyễn Duy Nhiên
free hit counter