Monday, March 25, 2024

hạnh phúc là một nghệ thuật

hạnh phúc là một nghệ thuật


Chuyển hóa hay chữa lành là một nghệ thuật chứ không phải là một kỷ thuật. Con đường tu tập phải là sự sống của mình, chứ không phải chỉ là một phương cách để ta đối phó với những khó khăn, hoặc trốn tránh khổ đau.

Bình yên và an ổn trong việc đang làm

Trong cuộc đời, thường thường chúng ta làm gì cũng có một mục đích, để thành tựu một cái gì đó. Ví dụ như khi ta quét nhà là để có nhà sạch, ta rửa bát là để có bát đĩa sạch. Ta có một mục đích cho mỗi việc làm của mình. Ta quét dọn với mục đích có ngôi nhà sạch sẽ, nhưng rồi nó cũng sẽ dơ và bày bừa lại, và ngày mai ta sẽ lại dọn dẹp. Rửa bát cũng thế. Nếu ta thực tập với ý định là làm cho xong, cho rồi, thì ta dễ sinh thêm bực dọc, phiền não mà thôi.

Có một thiền sinh ở Mỹ kể lại khi sang Thái Lan xuất gia tại một tu viện trong rừng, ông được vị Sư Cả giao cho phận sự quét lá trên con đường nhỏ dẫn vào thiền đường. Vì tu viện nằm ở giữa rừng nên lá rụng quanh năm. Ông vừa quét được nửa đường, khi nhìn lại con đường vừa quét xong, lá đã rơi xuống phủ đầy. Nhưng ông vẫn cứ tiếp tục làm công việc của mình.

Về sau ông nhận ra rằng, công việc của ta làm tự nó là đầy đủ rồi. Mỗi công việc ta làm là một công phu thực tập: làm thế nào để thật sự có mặt trong công việc mình đang làm. Chúng ta làm là để trải nghiệm sự có mặt của bình yên, an ổn trong việc mình làm, đó mới là mục đích chính. Còn những cái khác chỉ là phụ thêm mà thôi.

Vì nó đẹp nên nó là hữu ích

Trong truyện Hoàng Tử Bé (The Little Prince) có kể, khi cậu Hoàng Tử Bé đi đến một hành tinh nọ rất là nhỏ, trên hành tinh này chỉ duy có một cây đèn đường và một anh thợ thắp đèn mà thôi. Bổn phận của anh thợ là thắp đèn lên khi trời tối và tắt đèn khi trời bình minh. Nhưng vì hành tinh quá nhỏ nên khi mặt trời vừa mới mọc thì cũng bắt đầu lặn, bình minh vừa mới lên thì cũng bắt đầu hoàng hôn. Thế nên anh thợ cứ hết thắp đèn lên, rồi chỉ vài giây sau lại tắt đèn đi. Và anh cứ tiếp tục công việc ấy mãi.

Nghe anh kể lể lại công việc buồn chán của mình, Hoàng Tử Bé tự nghĩ, “Ít ra công việc của anh ta cũng có ý nghĩa nào đó. Khi anh thắp ngọn đèn lồng, thì cũng giống như anh ấy đã mang thêm một ngôi sao hay một đóa hoa rạng rỡ vào cuộc sống. Lúc anh tắt ngọn đèn, thì cũng như anh ru đóa hoa hoặc ngôi sao ấy đi ngủ. Đó là một công việc rất đẹp. Và vì nó đẹp nên nó thực sự hữu ích."

Người ta thường đặt câu hỏi là cuộc đời này có ý nghĩa gì? Nhưng theo tôi nghĩ thì có lẽ sự sống này tự nó không có ý nghĩa gì hết, mà ta đem lại cho nó một ý nghĩa bằng cách sống đẹp của chính ta. Mà vì nó đẹp, nên nó thực sự là hữu ích.

Minh Tánh Nguyn Duy Nhiên


No comments: