Tôi thường lo âu.
Tôi đã thường lo âu rất nhiều.
Không biết khu vườn còn biết xanh cỏ hoa không,
những con sông có vẫn nhớ chảy xuôi dòng,
Và trái đất sẽ tiếp tục xoay như là nó được dạy.
Bằng không thì, tôi biết sẽ chỉnh sửa lại sao đây?
Có được thứ tha, hay sẽ được làm lại tốt hơn đây?
Mặc dù con chim sẻ nhỏ bé kia hót vang thật dễ dàng,
mà tôi, thì thú thật, là hoàn toàn vô vọng!
Đôi mắt tôi đang mờ dần, hay chỉ là ảo tưởng suông?
Tôi có sẽ bị bệnh thấp khớp xương,
bị đơ cứng thân người
hay dần dà trí nhớ cũng mất đi luôn?
hay dần dà trí nhớ cũng mất đi luôn?
Nhưng rồi, tôi thấy những âu lo
cũng chẳng được tích sự gì
Buông thả hết đi.
Mang cái thân già của mình
bước ra ngoài, vào bình minh mới
và hãy hát ca chơi...
"I Worried" Mary Oliver
Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên phỏng dịch
1 comment:
Dễ thương quá bài thơ. Nhớ có lần, anh Nguyễn Duy Nhiên cũng nhắc đến một bài thơ trong bài viết, có câu: "Tám muơi mốt tuổi rồi. Nhảy vào suối mát ta chơi..."
Post a Comment