đi về như nhiên
Mỗi khi có thời gian nghỉ, tôi vẫn muốn thong thả được làm những gì mình thích. Ở gần nhà có một quán cà phê nhỏ, những dịp rảnh rỗi tôi lại thường ghé qua đây, mua một ly cà phê nóng, và tìm một góc ngồi đọc sách.
Giữa những bận rộn của cuộc sống, thỉnh thoảng có những thời gian ta tìm cho mình một góc nhỏ, ngồi yên trong một ngày, là một hạnh phúc.
Trong cuộc đời ta cần có những góc thời gian yên nhỏ ấy. Con phố đông người qua lại, nhưng nơi ta ngồi với tách cà phê thơm vẫn yên lạ. Quyển sách trên tay thơm mùi giấy mới. Như được ngồi với một người bạn rất thân quen. Ánh nắng sớm mai chiếu qua khung cửa sổ lớn in một vạt sáng êm ả nơi góc phòng, ấm áp chỗ tôi ngồi.
Nhà văn Robert Fulghum có kể là thỉnh thoảng ông cũng tự bắt mình phải có thời gian “tạm dừng cuộc chơi”, time out. Những điều luật “dừng chơi” của ông đặt ra cho mình như sau:
- Ở nhà, không cần phải đi đâu, thoải mái.
- Không có dự tính gì hết – sống theo mỗi giờ, mỗi ngày.
- Khi cảm thấy buồn ngủ, đi vào phòng, nằm xuống, ngủ.
- Khi cảm thấy đói, vào nhà bếp, tìm cái gì đó, ăn.
- Không có quy định về trang phục – mặc cái gì thoải mái.
- Không có danh sách cho những việc quan trọng cần làm.
- Không mở xem những tờ lịch sắp tới.
- Không mang đồng hồ tay - tránh hết mọi đồng hồ và các thứ đồ điện tử.
- Nghe nhạc, đọc sách, nhìn mây bay.
- Tắt hết mọi thứ tin tức từ thế giới bên ngoài. Thế giới này cũng sẽ vẫn có mặt ngay ở đó khi nào mình sẵn sàng trở lại với nó.
- Chỉ làm những gì mình thích làm và khi ta cảm thấy muốn làm.
- Và cuối cùng, luật sau chót hết là tất cả những luật ở trên mình đều có quyền không tuân theo - nhưng chỉ khi nào đó là điều mình thật sự muốn làm. Không có gì là bắt buộc hết.
Is this where I was going?
Thật ra những điều luật của ông Fulghum cũng là chỉ để tự nhắc nhở cho vui thôi, điều quan trọng là thái độ của mình! Mà chúng cũng đơn giản thôi phải không bạn!
Tôi nhớ đến câu “Cơ tắc xan hề khốn tắc miên”, đói thì ăn, mệt thì ngủ, của vua Trần Nhân Tông. Nhưng làm được cũng không phải là dễ, vì cái thói quen bận rộn, tất bật của ta, chúng đã ăn sâu vào lối sống của mình rồi. Ngày nay dường như sự bận rộn còn được xem như là một đức hạnh tốt nữa kìa.
Cuộc sống thì chắc chắn vẫn có những công việc cần phải làm. Nhưng nếu như ta không có thời gian để dừng lại, nếu như cứ trôi lăn theo sự bận rộn đi tìm hạnh phúc, rồi một ngày nào đó khi nhìn lại những thành đạt của mình, chúng có thật sự là những gì ta muốn không!
Một bài thơ của bà Natasha Josefowtiz viết cách đây hơn 20 năm cho những điều mà vẫn còn rất thật đối với chúng ta hôm nay,
- Tôi chưa được xem những vở kịch trong vùng, chỉ toàn giấy tờ công việc.
Trang sách mới vẫn xa tầm tay với, thay vào là những thông tin tài chánh.
Chưa được nghe tiếng chim hót năm này, chỉ tiếng chuông điện thoại vọng vang.
Chưa được đi dạo chơi một nơi nào, chỉ con đường từ bãi xe vào văn phòng.
Chưa bao giờ chia sẻ cảm xúc với một ai, nhưng nghĩ lại, ai cũng biết.
Chưa bao giờ thật sự lắng nghe lòng mình, chỉ theo đuổi những gì mình muốn.
Bao năm qua, chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi đã đến nơi mình muốn. Nhưng nơi mà tôi mơ ước là đây sao?
Trang sách mới vẫn xa tầm tay với, thay vào là những thông tin tài chánh.
Chưa được nghe tiếng chim hót năm này, chỉ tiếng chuông điện thoại vọng vang.
Chưa được đi dạo chơi một nơi nào, chỉ con đường từ bãi xe vào văn phòng.
Chưa bao giờ chia sẻ cảm xúc với một ai, nhưng nghĩ lại, ai cũng biết.
Chưa bao giờ thật sự lắng nghe lòng mình, chỉ theo đuổi những gì mình muốn.
Bao năm qua, chưa hề rơi một giọt nước mắt nào.
Tôi đã đến nơi mình muốn. Nhưng nơi mà tôi mơ ước là đây sao?
I have arrived. Is this where I was going?
Quê nhà vẫn là đây
Và tôi nghĩ trên con đường tu học cũng vậy, ta cũng có thể bận rộn đi tìm kiếm một đổi thay, một hạnh phúc. Nhưng ta có thật sự biết hạnh phúc đó là như thế nào chăng? I have arrived, but is this where I was going? Đôi khi vì sự mong cầu ấy mà ta có thể vô tình xem thường sự có mặt và nguyên nhân của khổ đau.
Ngày nay tôi thấy có những phương pháp tu học rất có hệ thống và phương cách, rõ từng giai đoạn, từng bước đi. Nhưng trong một cuộc sống vô cùng kỳ diệu này, đôi khi vì quá có hệ thống mà chúng ta có thể vô tình đánh mất đi một thực tại luôn đổi mới và trong sáng đang có mặt.
Ta tìm một con đường trở về, nhưng rồi những bước chân tìm kiếm hạnh phúc, mong cầu giải thoát của ta, lại mang mình đi mỗi lúc một rời xa quê xưa chốn cũ… Tôi nhớ bài thơ của thầy Viên Minh.
Hữu lai nhi khứ
Hữu khứ lai hề
Hữu lai nhi lai
Hữu khứ khứ hề
Tri chi bất lai
Tri chi bất khứ
Nhiên! Khứ lai hề
Thiên thu giả mộng!
Có những người bước ra đi mong tìm con đường trở về, mà mỗi bước lại càng mang mình cách xa hơn thêm. Có người tuy đi giữa cuộc đời mà lại trở về gần đến quê nhà hơn. Có người muốn trở về là quay lại được. Có người lại cứ lang thang tìm kiếm mà mỗi bước lại càng đi thật xa. Nếu như ta biết rằng mình chẳng phải đi đâu và cũng chẳng cần phải về đâu. Vì nơi nào ta đến thì cũng vẫn chỉ là nơi này và ở đây.
Muốn về lại mãi đi xa
Người đi chợt thấy quê nhà vẫn đây
Có người về, cuộc sum vầy
Người đi đi tận chân mây cuối trời
Biết ra chỉ một cuộc chơi
Không lai không khứ thảnh thơi đi về
Thong dong bờ giác bến mê
Muôn đời ảo mộng, đi về như nhiên.
(Tâm Mãn - Ngọc Quế)
Trong những bước chân đi nơi đâu cũng là chỗ đến, không trốn tránh khổ đau, không mong cầu bình yên hay hạnh phúc, biết đâu ta lại chợt thấy được rằng quê nhà vẫn là đây…
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment