chở che cho cuộc đời
Cả ngày không gặp một ai
Bình bát lặng lẽ còn trong giỏ, treo trên tường
Chiếc gậy vẫn tựa cạnh bên, bám bụi trần
Tôi ước mơ, muốn được dạo chơi
đi trong núi, băng qua những cánh đồi
Con tim tôi, trở về làng đùa vui
Nơi ấy, những nụ cười, đám trẻ con đường phố
Có vẻ như tôi vừa tự khép kín
lánh xa mọi người, và để sống lặng thinh
Nhưng vì sao,
tôi vẫn mãi nhớ nghĩ về chúng?
Ước gì, đôi tay trong chiếc áo tu đen trùm phủ này
Có thể rộng lớn đủ
Tôi sẽ vui sướng được ôm trọn hết nơi đây
Chở che cho tất cả những ai trong cuộc đời trôi nổi này.
Ryokan
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên phỏng dịch
No comments:
Post a Comment