Giới Thiệu Sách Mới
Không Phủi Cũng Rơi
khám phá một tuệ giác và an nhiên nội tại
✎﹏﹏﹏﹏﹏﹏
Trong một cuộc sống có quá nhiều biến động bất ngờ, cùng với những biến cố
chưa từng có xảy ra, khiến lòng người cảm thấy rất bất an.
Đôi khi vì mong cầu có được một nơi nương tựa an ổn,
mà người ta lại vội vã đi tìm những phương pháp, hoặc một nơi chốn hứa hẹn sẽ
mang lại cho ta một sự yên bình nào đó. Nhưng rồi ta cảm thấy thất vọng, vì
phương pháp nào cũng có giới hạn của nó, và tất cả rồi cũng sẽ đổi thay, không
có gì là vững vàng mãi được.
Nhưng điều ấy giúp ta quay lại, và khám phá ra một sự
thật rất kỳ diệu, là trong mỗi chúng ta đều đang có sẵn một sự sự tĩnh lặng và
quân bình rất tự nhiên. Một tuệ giác trong sáng và sự an nhiên rộng mở vốn sẵn
có, mà ta không cần phải nỗ lực để tìm cầu hay đạt đến.
Quyển sách nhỏ này chia sẻ hành trình quay trở về và
khám phá ấy, mong được độc giả tiếp nhận như một người bạn thân quen. Bạn có
thể mở ra đọc vài dòng, vài đoạn, không cần phải theo một thứ tự nào hết. Như
một ngày đi giữa rừng thu, với nhiều chiếc lá đủ màu khác nhau trên con đường
nhỏ. Bạn có thể nhặt lên một chiếc lá nào thích hợp với tâm trạng mình. Mỗi tờ
lá, tuy màu sắc khác biệt, nhưng cũng đều chứa đựng toàn vẹn một mùa thu của
đất trời.
Bạn hãy chiêm nghiệm lại những gì mình đọc bằng ngay
sự sống của chính mình, thay vì dựa vào suy luận hay lý thuyết. Hy vọng mỗi
trang trong quyển sách này sẽ mang lại cho bạn một sự nhẹ nhàng, bình yên hay
một niềm vui nhỏ nào đó. Xin mời bạn cùng tôi đi với nhau trên hành trình khám
phá này, về một tuệ giác và an nhiên vốn sẳn có trong ta.
Phần I – Chỉ là tiếng nước xao. Cởi mở và tiếp nhận.
Chúng ta không thể tiếp xúc với hiện tại bằng một sự tập luyện hay cố gắng nào
hết, nhưng bằng một thái độ buông thả tự nhiên, quan sát, và cho phép những gì
đang có mặt. Sự có mặt đòi hỏi một sự tiếp nhận rộng mở. Vì những cố gắng nỗ lực
tìm cầu của ta có thể vô tình làm giới hạn đi một cái biết chân thật và tự
nhiên.
Chúng ta không thể nào vừa có mặt với hiện tại mà cũng
lại vừa có một ý muốn làm cho nó khác đi, vì khi cố gắng thay đổi thực tại, là
ta đã không cho phép thực tại được có mặt như nó đang là. Thiền sư Motsugai
khuyên ta,
Buông bỏ đi
những gì ta không có
Quên luôn cả
những điều ta không biết
Và chỉ như vầy,
hãy như-là [Phật]
và cứ chỉ như-là thôi.
Phần II – Thanh thản lòng thiền. Muộn phiền không phủi cũng rơi.
Thật ra, trong mỗi chúng ta đều có những đức tính căn bản của sự bình yên và
trong sáng. Vì vậy mà hạnh phúc cũng chỉ là một biểu hiện tự nhiên thôi, nếu
như ta biết lắng yên, buông những tìm cầu hạnh phúc theo ý riêng tư của mình.
Cũng như bản chất của ánh sáng là toả chiếu, một ánh trăng thì tự nó sẽ toả
sáng, thế thôi.
Và ta sẽ khám phá ra rằng, thật ra mình không cần làm
gì hết, muộn phiền tự nó cũng rụng rơi. Cuộc sống này đang là biểu hiện của
những trang kinh, cho ta đọc. Hãy buông ra đi, mỉm cười đi, cứ an vui và nhìn
xem những đóa hoa vẫn thảnh thơi, tự tại đến đi, và nhàn sinh theo bốn
mùa…
Nỗi buồn không phủi cũng rơi
Niềm vui thư thái cười tươi với mình
Đất trời trăm vạn thư kinh
Ngắm xem hoa có nhàn sinh bốn mùa.
Minh Đức
Triều Tâm Ảnh
Phần III – Ý niệm và thực tại. Giới hạn của hình tướng.
Trong cuộc sống, có nhiều ý niệm, thành kiến mà chúng đã được khắc sâu trong
thâm tâm ta, sâu đến nỗi ta không còn nghi ngờ gì nữa, và tin chắc đó phải là
sự thật. Chúng ta chỉ thấy được một khía cạnh của sự thật, nhưng ta lại nắm
chặt vào đó như là một sự thật trọn vẹn.
Trong cuộc đời có biết bao nhiêu là những bức tường vô
hình do chính ta xây lên từ những thành kiến và cố chấp của mình? Biết bao
lần, vì thiếu sự trong sáng mà chúng ta bị nhốt lại trong những bức tường của
ý niệm, của hờn giận, lo âu, sợ hãi trong ta… kẹt cứng mà mình không thể thoát
ra được.
Nhưng những bức tường này sẽ tự nó xụp đổ, nếu như ta
biết trở về và thấy ra sự thực. Thật ra, ta cũng không cần phải phá vỡ hay
tiêu diệt gì hết, chỉ cần thấy biết nó như thật thôi. Cũng như khi ta nhìn ra
đó chỉ là sợi dây thừng, thì hình ảnh một con rắn ảo kia cũng tự nhiên biến
mất. Ánh sáng của thực tại sẽ chiếu tan bóng tối của ý niệm.
Phần IV – Không phải tất cả đều là ảo. Uống ngụm mặt trời.
Ngài Achan Chah có chia sẻ là ông bao giờ cũng nhìn những đồ vật ông sử dụng
và ưa thích, như là chúng đã bị vỡ hoặc mất đi rồi vậy. Thật ra, tất cả những
gì có mặt trong cuộc sống này, chúng đang hiện hữu, chúng có “thực” nhưng chỉ
là không hoàn toàn “thực” như ta nghĩ tưởng.
Nguyên nhân của khổ đau có thể là do một sự hiểu lầm,
không thực, nhưng nỗi khổ đau đó nơi ta là có thực, khi tim ta đập mạnh, thân
ta mỏi mệt. Phần lớn những đau khổ của ta là do một nhận thức sai lầm về thế
giới và về chính mình.
Những gì còn bị điều kiện (conditioned), thì bản chất
của chúng sẽ là ảo, nhưng nếu biết quan sát, chúng sẽ giúp mở ra một cánh cửa
dẫn ta đến những gì không còn bị điều kiện (unconditioned). Đó là một thực tại
nằm ngoài những khái niệm của mình. Nó biểu hiện ra bằng niềm vui, tình
thương, lòng bi mẫn và sự quân bình.
Phần V – Có thể bao dung được. Buông ra không cần một nỗ lực.
Cuộc sống bao giờ cũng biến đổi và có nhiều những bất ngờ, ta hãy tiếp xử bằng
một thái độ rộng mở. Đừng bao giờ khó khăn với mình quá. Hãy giữ cho lòng mình
được rộng mở và mềm dịu. Sự mềm dịu là thái độ của một tâm bao dung, biết chấp
nhận và thứ tha. Một cái thấy rộng mở với sự kham nhẫn, giúp ta tiếp tục vững
chãi bước tới, nó giúp ta có thể xử lý được những khó khăn và bất ngờ của cuộc
sống.
Sự bao dung là khả năng biết cảm thông với những khổ
đau có mặt, giúp ta bước đi giữa cuộc đời như một dòng suối mát, tiếp nhận
những gì xảy ra mà không đóng kín trái tim mình lại, vẫn giữ được nụ cười, và
tha thứ cho mọi khổ đau.
Phiền não cũng chỉ là một biểu hiện tự nhiên theo điều
kiện. Và tuệ giác, bao dung cũng là những năng lượng thiện lành hiện hữu rất
tự nhiên. Hãy để cho cái tự nhiên chuyển hóa cái tự nhiên.
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment