tảng đá có nặng không?
Có lần Ngài Ajahn Chah đi dạo với các đệ tử của mình. Ngài chỉ vào một tảng
đá thật to bên đường và hỏi: “Các thầy thấy tảng đá đó có nặng không?” Các
đệ tử nhìn tảng đá to lớn ấy và trả lời: “Dạ thưa, nó rất nặng.” Ajahn Chah
mỉm cười nói, “Nó đâu có nặng, nếu như ta đừng cố gắng mang vác nó
lên!”
Mỗi khi gặp một vấn đề khó khăn hay đối diện với
những phiền não trong cuộc sống, bạn hãy thử tự hỏi mình câu hỏi ấy của ngài
Ajahn Chan “Nó có nặng không?” Và nếu như ta không muốn dời đổi hay mang vác
nó lên, thì đâu có là nặng phải không bạn?
Các thiền sư thường nhắc nhở chúng ta rằng, ngay
giữa những khó khăn của cuộc đời mà ta thấy được nguyên nhân của phiền não,
và sự chấm dứt của nó cũng có mặt ở ngay tại nơi ấy, chứ không cần phải tìm
kiếm ở một nơi nào khác.
Đó có thể là những giây phút lo âu, phiền muộn
trong tâm, hay những cảm giác khó chịu, đau nhức ở thân. Nếu như ta biết có
mặt trọn vẹn với những gì xảy ra, ta sẽ không mang vác thêm cho mình những
nỗi khổ không cần thiết, của sự mong cầu, muốn dời đổi, muốn làm cho nó được
khác đi.
Nhưng điều ấy không có nghĩa là ta có một thái độ dửng dưng, hoặc tránh né
những khó khăn trong cuộc sống, mà là biết quan sát những gì xảy ra trong
chánh niệm và tỉnh giác. Nó giúp ta thấy được rằng có những sự việc trong đời ta không tránh được,
chúng đến và đi theo luật nhân quả tự nhiên.
Như một ngày mây mù kéo đến che
lấp phủ kín lối đi, hay là sương tan chân trời rộng mở. Nhưng vì sự mong
cầu, và thái độ phản ứng vội vàng của một cái Tôi nhỏ bé, đã khiến ta không
thể sống trọn vẹn được với thực tại ấy. Nó xui ta cố gắng vác lên thêm cho
mình những gánh nặng không cần thiết.
Thật ra sự trọn vẹn không có một khuôn mẫu nhất định nào hết.
Sống trọn vẹn không có nghĩa là ta phải cố sống đúng theo một phương cách
nào đó, mà chỉ có nghĩa là ta trở lại với những gì đang có mặt nơi thân tâm
mình, và để yên cho nó được như nó là. Có khi đó là sự khinh an, mà cũng có
khi đó là những bất an.
Để yên không có nghĩa là chấp nhận hay buông xuôi, nhưng nó
giúp ta có lại được một sự tĩnh lặng để thấy rõ những gì đang thật sự có
mặt. Và rồi nếu cần, ta cứ làm những gì mình cần làm và có thể làm được. Bạn
biết không, cuộc đời có thể chỉ bày cho ta nhiều phương cách để dời đổi tảng
đá, nhưng nhiều khi sự có mặt của tảng đá ấy là để ta có dịp nhìn lại và
thấy rõ mình hơn.
Tảng đá to và nặng thật đấy, nhưng ta đâu cần phải
mang vác nó lên. Mà nếu như ta không mang vác chúng lên thì mình cũng đâu có
gì cần phải buông bỏ, phải không bạn?
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
1 comment:
Good morning Anh DN , và tất cả các bạn , sáng nay thức vậy thật cảm thấy nhẹ nhàng buông xả sau một chủ nhật bận rộn ...khi nhận được bài của Anh DN , hay thật , chúng ta biết đó nhưng bản chất của chúng là hay quên và không chánh niệm trong hiện tại ...tâm luôn dong ruổi xa xôi...không ngược về quá khứ thì cũng hướng về tương lai , quên đi hiện tại . Cám ơn Anh đã có những bài viết thực tế , kim chỉ nam nhắc nhở cho đàn em hậu thế , Chúc Anh dồi dào sức khỏe , an lạc , luôn ban tặng những giây phúc thoải mái cho đàn em .ML.
Post a Comment