Bức tranh này Hakuin vẽ từ công án thứ 38 trong Vô Môn Quan. Một con trâu nhảy qua khung cửa sổ nhỏ bé, đầu sừng, thân, bốn chân đều vượt qua hết. Nhưng chỉ kẹt lại cái đuôi không qua được. Tại sao vậy? Con Trâu qua được hết mà chỉ còn có chút xíu cái đuôi đó thôi mà không qua được. Và cả thân đầu chân gì đều bị mắc kẹt lại, cũng tại cái đuôi đó!
Trong cuộc sống, nhiều
khi điều đơn giản nhất lại là việc khó làm nhất, một lời tha thứ lại là lời khó
nói nhất. Cái nhỏ nhất đôi khi lại là điều mình khó xả bỏ nhất, vì nó có chứa hết
cả cái tôi của mình.
2 comments:
Right on point! Thank you
Còn trẻ tôi có hung hăn một chúc, nhưng khi này thì bớt đi rất nhiều, vì thân thể đang trả về cho thất đại cho nên chỉ biết nhìn những gì đang xảy ra chung quanh mình chậm Và có thời gian chiêm nghiệm hơn, lúc này thì chả thấy cái tôi ở đâu nữa, chỉ biết cười và rất hạnh phúc . Cám ơn tuổi già . Sao mà “ta” trân trọng mi. Cám ơn Đh, lần sau có nhảy qua cửa sổ, tụi ráng cột cái đuôi lại, rồi nhảy qua, hì hì ��
Post a Comment