The Poem Snake by D.H. Lawrence
Một con rắn đến máng nước của tôi
Vào một ngày nắng nóng, và tôi mặc bộ đồ ngủ cho đỡ nóng.
Đến lấy nước uống.
Trong bóng râm sâu, có hương thơm kỳ lạ của cây carob lớn sẫm màu
Tôi đi xuống các bậc thang với cái bình không của tôi,
Và phải đợi, phải đứng và đợi, vì anh đã đến máng nước trước tôi.
Và tôi, như kẻ đến thứ hai, phải chờ đợi.
Tiếng nói của sự giáo dục trong tôi lên tiếng.
Tôi phải giết anh ta!
Vì ở Sicily, những con rắn màu đen vô tội, màu vàng có nọc độc.
Và giọng nói ấy trong tôi: Nếu bạn là một người đàn ông
Bạn sẽ lấy một cây gậy và giết anh ta ngay bây giờ, hãy kết liễu anh ta.
Nhưng phải thú nhận là tôi có chút gì cảm tình với anh ấy,
Tôi cảm thấy hảnh diện, khi anh đến như một vị khách,
Đến uống tại máng nước của tôi
Và rời đi bình an, hài lòng và không một lời cám ơn,
Đi trở lại vào lòng đất nóng của cuộc đời này?
Vì hèn nhát, mà tôi không dám giết anh ta?
Hay vì sự lì lợm, mà tôi muốn nói chuyện với anh ta?
Vì sự khiêm tốn, mà tôi cảm thấy vinh dự đến thế?
Tôi cảm thấy rất vinh dự.
Và những giọng nói đó vẫn tiếp tục:
Nếu bạn không sợ, bạn phải giết hắn!
Và thực sự thì tôi cảm thấy sợ, rất sợ hãi,
Nhưng dù vậy, sự vinh dự vẫn vượt hơn
Rằng anh ấy đã tìm kiếm lòng hiếu khách của tôi
Đến từ ngoài cánh cửa tối tăm của một thế giới bí mật.
Anh đã uống đủ
Ngẩng đầu lên, mơ màng, như một kẻ say
Và lè lưỡi như một đêm chia đôi trên không, thật đen,
Dường như liếm môi mình
Và nhìn xung quanh như một vị thần, vô hình, vào không trung,
Và từ từ quay đầu lại, rất chậm,
Và lại trèo lên bờ tường bị nứt nẻ của tôi.
Và khi anh ta từ từ chui đầu vào cái lỗ khủng khiếp đó,
Một sự kinh hoàng, một sự đối kháng việc anh ta rút lui
vào lỗ đen kinh khủng đó,
Cố tình đi vào bóng tối.
Tôi bị chiếm hữu, bây giờ lưng của anh ấy đã quay lại.
Tôi nhìn quanh, đặt bình xuống,
Tôi nhặt một khúc gỗ vụng về
Và ném nó vào máng nước, với một tiếng lạch cạch.
Tôi nghĩ rằng nó đã không trúng anh ta,
Nhưng đột nhiên phần thân còn lại của anh co giật
với một sự vội vàng, hấp tấp
Và nhanh chóng biến mất vào lỗ đen, khe nứt ở phía trước bức tường,
Lúc đó, trong buổi trưa tĩnh lặng căng thẳng, tôi say mê ngắm nhìn.
Và ngay lập tức tôi hối hận.
Tôi nghĩ mình thật thấp hèn, thật tầm thường, thật là một hành động thô lỗ!
Tôi thấy khinh miệt chính mình,
và những tiếng nói của nền giáo dục con người thật đáng nguyền rủa.
Và tôi ước anh ấy sẽ quay lại, con rắn của tôi.
Đối với tôi, anh ấy dường như giống một vị vua,
Giống như một vị vua lưu vong, không có ngôi vị trong thế giới ngầm,
Bây giờ sắp được đăng quang một lần nữa.
Và vì vậy, tôi đã bỏ lỡ cơ hội của mình với một vị lãnh chúa
Của sự sống.
Và tôi có một cái gì đó cần sự cứu rỗi:
Cho một thái độ nhỏ nhen.
No comments:
Post a Comment