Chỉ cần thấy lại nơi mình
Khi nước trong đại dương theo thủy triều dâng lên, thì nước trong các con sông cũng sẽ dâng lên theo. Và khi nước sông dâng lên, nước trong các hồ lớn, kinh rạch cũng sẽ dâng lên.
Khi nước trong biển theo thủy triều hạ xuống, nước trong trăm con
sông cũng sẽ hạ thấp theo, và nước trong hồ, kinh, rạch cũng thế. Khi một
cái này khởi lên, sẽ khiến một cái kia có liên hệ với nó phát khởi lên
theo.
Bất cứ một sự kiện nào đang có mặt, chắc chắn cũng
đang bị điều kiện bởi một cái khác. “Cái này có thì cái kia có, cái này không thì cái kia không.” Cái này như thế này là vì cái kia như thế kia. Vấn đề như thế kia, là
bởi vì ta như thế này. Và nếu ta không như thế này nữa, thì có lẽ vấn đề
cũng sẽ không còn như thế kia.
Đôi khi sự chuyển hóa chỉ cần một yếu tố thôi, đó là chính ta. Ta có thể thay đổi được tình trạng bởi vì ta cũng là nhân duyên, điều kiện cho tình trạng ấy có mặt. Và nếu như ta không tiếp tục đóng góp cho tình trạng ấy nữa thì sự việc cũng sẽ phải thay đổi thôi.
Ví dụ như
một cây mọc lên tươi tốt thì cũng phải cần có đầy đủ mặt trời, nắng mưa, có
mây, có phân bón, người trồng... nếu thiếu một trong những yếu tố đó thì cây
khó có thể trở nên xanh tươi được. Trong khổ đau cũng vậy, nếu ta không làm
điều kiện đóng góp cho sự có mặt của nó nữa, thiếu một nhân duyên thôi, tình
trạng cũng có thể sẽ dần dà được thay đổi, phải không bạn?
Cái thấy đó đưa ta đến một thái độ chấp nhận và bao dung.
Chấp nhận không có nghĩa là làm ngơ trước những gì đang xảy ra, hoặc hy vọng
rằng một ngày nào đó những khổ đau sẽ đơn giản biến mất. Nhưng nó có nghĩa
là thay vì lăng xăng để tìm cách giải quyết vấn đề theo ý riêng của mình, ta
có thể trở về với tĩnh lặng để nhận thấy rõ được gốc rễ của nó, để không còn
đóng góp thêm vào nữa.
Bạn biết không, trên con đường tu học tôi nghĩ
phương cách giải quyết không quan trọng bằng một cái thấy trong sáng. Một
cái thấy trong sáng và một tâm tĩnh lặng giúp ta tự nhiên chỉnh sửa lại vấn
đề, thay vì là tạo tác thêm. Và với một cái thấy ấy, bao dung và rộng mở,
tuy không làm gì hết nhưng ta cũng đang làm được rất nhiều.
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment