đi giữa mây ngàn
Suốt ngày rong ruổi tìm mùa xuân
mà chẳng thấy đâu,
Mang đôi dép rơm lội khắp chốn
lang thang giữa mây ngàn,
dọc theo con suối vòng quanh
Trở về nhà, ta bật cười vang
Chợt bắt gặp,
hoa mận nở, thơm ngát không gian
Xuân đã ngay đó trên mỗi đầu cành
từ thuở nào vẫn là hoàn hảo và nguyên vẹn.
Tác giả của bài thơ là một sư cô vào đời nhà Tống, đang đi tìm một “mùa xuân”
nào đó. Tôi nghĩ, mùa xuân ấy cũng có thể tượng trưng cho một sự an
lạc, giác ngộ, giải thoát, hay là một hạnh phúc nào đó mà chúng ta đang mong
cầu. Nhưng làm sao chúng ta có thể tìm thấy được “mùa xuân” ấy bạn
hả? Nó đang có mặt ở nơi nào?
Thật ra, chúng ta cũng đâu
khác gì với vị sư cô ấy, cũng vì một mong cầu hạnh phúc xa xôi nào đó, mà
trong cuộc sống ta cũng đã lang thang tìm kiếm. Mình cũng đã leo
núi trèo non, chân mang đôi giày cỏ, băng trong mây ngàn, vượt qua những con
suối trong cuộc đời, để đi tìm một mùa xuân.
Rồi một hôm, ta mệt mỏi quay về lại nhà xưa, bước vào
căn phòng nhỏ chợt thấy hoa mận nở hương thơm ngát. Hoa nở lúc nào, mà sao
mình không hay biết? Phải chăng, nó đã có mặt ở ngay đó trước khi ta ra đi! Ta
bất chợt hiểu rằng, mùa xuân bao giờ cũng hiện hữu ở nơi này và lúc nào cũng
đang là hoàn hảo. Nó có vắng mặt bao giờ đâu. Nhưng không hiểu vì một lý do
nào đó ta không thấy được, và cứ lại lang thang tìm kiếm…
Bạn biết không, chúng ta có thể tiếp xúc được với hạnh
phúc ngay trong lúc này. Ta tiếp xúc được vì đơn giản rằng nó đang có mặt.
Nhưng ta cũng đâu cần phải dụng công gì nhiều, chỉ cần mình biết bước thong
thả để thấy được những gì ngay trước mắt.
Mùa xuân đâu phải chỉ có mặt bên những con suối,
hay nằm giữa mây ngàn hoặc ngát hương nơi một rừng xanh lá xa xôi nào đó… như
trong sự suy tưởng của mình. Nhiều khi, cũng vì sự tìm kiếm ấy mà ta vô tình
không thấy được mùa xuân đang hiện hữu trước mắt, trong căn nhà nhỏ, ngay trên
mỗi đầu cành.
Hãy trở về lại đây thôi, nơi mà bạn đang ngồi trong giờ phút này, và trọn vẹn với những gì đang có mặt. Đừng để thực tại này bị che lấp bởi một ý niệm của ta về một hạnh phúc xa xôi nào khác.
― Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment