về thắp hương thư phòng
Không biết trời núi bên ấy dạo này ra sao? Buổi sáng mây trời chắc cũng vẫn còn về che phủ rừng thông cao. Trời bên này đã thật sự vào thu rồi! Buổi chiều, con đường về nhà hai bên rừng có ngàn lá đổi sang màu trái cây chín, đẹp kỳ diệu. Vào ngày mưa có những chiếc lá ướt vàng, tím, đỏ, phủ ngập lối đi. Trời vào thu lạnh lắm, nhưng không biết có đã lạnh sâu thắm bằng bên ấy chưa!
Là một niềm vui
Tôi nhớ những buổi sáng tinh mơ, ra đứng ngoài hiên thiền đường nhìn mây ngàn từ ngoài vịnh kéo vào. Mây bềnh bồng phủ kín cả núi rừng, che khuất thành phố nhỏ nằm xa tít dưới kia. Mây trắng và nhẹ như mơ, như một giấc mộng trong chuyện cổ tích xưa.
Sáng nay thức dậy, tôi đi pha một tách cà phê nóng. Không gian lạnh của trời thu làm tôi thấy nhớ về bên ấy. Nơi đây giữa phố thị nên chuyện bận rộn cũng là thường thôi. Mà cũng nhờ những lao xao ấy tôi lại thấy quý và cảm nhận được sâu sắc hơn những không gian tĩnh lặng và đơn sơ.
Đôi khi chúng ta không tìm được những gì mình thấy vì ta bận rộn quá, góp nhặt nhiều quá, mà không nhìn được cái mới mẻ của rừng thu trơ trụi lá, sự trong lành của buổi sáng sương mù...
Có lần tôi tham dự một buổi thiền trà trong một khóa tu. Buổi thiền trà do vị Thầy hướng dẫn làm trà chủ, và có một vị trà giả phụ giúp ông trong công việc pha và rót trà để mời những vị trà khách đến tham dự. Sau phần uống trà nghi lễ, vị trà chủ mời mọi người cùng chia sẻ, có thể là một bài thơ, một niềm vui, hay là một khó khăn nào đó nếu có.
Đến phiên vị trà giả, chị chia sẻ, “Công việc của tôi là pha trà mời mọi người uống, mong tất cả được thưởng thức một tách trà thơm ngon.” My job is to serve you tea. Xong buổi thiền trà, sau khi mọi người đã ra về, vị Thầy quay sang nói với người trà giả, “Con nói như vậy là không đúng, đó không phải là ‘công việc’ mà phải là ‘niềm vui’ của mình mới đúng chứ!” It's not a job, it's a joy.
Tôi nghĩ sự khác biệt giữa công việc, a job, và niềm vui, a joy, nằm ở thái độ của mình. Một bên là có sự tạo tác, thành đạt, và một bên chỉ là một việc gì xảy ra tự nhiên và an ổn, không có một cố gắng mệt nhọc nào. Tự nhiên và an ổn như khi ta ngồi, ta đi, ta đứng, ta thở... Mà thật ra, trong giây phút hiện tại này tất cả đều đã là đang yên. Nhiều khi vì những nỗ lực của ta muốn làm cho chúng yên hơn, theo ý mình, mà lại vô tình tạo cho mình những bất an không cần thiết.
Thỉnh phật uống trà
Khi xưa đọc kinh tôi thích câu chuyện về Angulimala. Angulimala là một tên cướp đã giết rất nhiều người, có lần anh đuổi theo định giết đức Phật. Đức Phật tuy bước rất chậm nhưng anh vẫn không tài nào bắt kịp. Cuối cùng Angulimala phải hét lên, "Dừng lại!" Đức Phật nhìn anh đáp, "Tôi đã dừng lại từ lâu rồi. Chỉ có anh mới là người chưa dừng lại đó thôi!" Chúng ta muốn được yên, nhưng mình có thật sự dừng lại chưa bạn hả...
Hôm vào cốc Thầy, tôi thấy có một bài thơ thầy treo trên vách không biết là của ai:
Việc chùa cũng vừa xong
Về thắp hương thư phòng
Ngồi bên làn
khói tỏa
Con thỉnh Phật uống trà.
Ừ, bên này việc đời tôi cũng vừa xong. Sắp xếp lại mấy quyển sách đang đọc dở dang trên bàn. Lát nữa tôi sẽ đi dạo ngoài sân, tìm nhặt một chiếc lá chín đẹp màu nhất để gửi qua tặng bên ấy. Tôi vẫn nhớ hai đóa hoa Quỳnh nở ngoài hiên thiền đường. Những chiếc lá hoa Quỳnh trắng như sữa, nhỏ và dài như những ngón tay thon, ở giữa là chiếc nhụy hoa màu thật đỏ.
Bên này có những ngày mưa và gió lớn về làm rơi rụng lả tả ngàn chiếc lá đủ màu, cam vàng đỏ tím... bay mù không gian ướt. Mùa thu về rồi, ngàn màu sắc trên vũ trụ đang hội tụ về đây chuyển hóa rừng lá.
Cây phong bên ngoài cửa sổ giờ đã rụng gần hết lá, màu đỏ ối một gốc cây. Con đường nhỏ tôi đi sáng nay được lót bằng một thảm lá nhiều màu sắc. Tôi sẽ về thắp hương thư phòng, ngồi bên làn khói tỏa, uống trà để ngắm trời thu. Nếu có một lần ghé qua thăm bên ấy, bạn nhớ ra trước hiên ngắm mây trời, và vớt một áng mây gửi về bên này cho tôi bạn nhé...
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment