những bức tường
Bà Sylvia Boorstein kể, có lần bà được mời vào lớp sáu của một đứa cháu ngoại để nói về đạo Phật. Lớp chúng nó cũng mới vừa được học xong về xứ Ấn độ. Sau khi bà Sylvia trình bày, có một em trai đưa tay lên hỏi,
“Cháu có nghe nói là những người tập thiền giỏi, họ có thể biết
trước được tương lai của mình, có phải vậy không?”
Bà Sylvia đáp, "Có thể, nhưng đó không phải là mục đích của thiền tập!"
Nó hỏi tiếp, "Thế thì bà có biết ai tập thiền và có được thần
thông không?"
"Bà có nghe nói về một bà thiền sư ở Ấn độ, bà ta có khả năng đi
xuyên được qua tường!"
Đứa bé trai có vẻ không tin lắm, "Bà có chính mình thấy được
điều ấy không?"
"Bà cũng chưa thật sự chứng kiến điều ấy, nhưng mà vị thầy của
bà có kể lại là ông đã nhìn thấy, và bà chỉ dựa vào lời người thầy của mình mà
thôi."
Nó hỏi tiếp, "Nhưng mà làm sao người ta có thể làm được việc ấy,
làm sao mình có thể đi xuyên qua tường được?"
Bà Sylvia cố gắng giải thích thêm, "Bà nghĩ có lẽ cũng giống như
là cơ thể chúng ta là được cấu tạo bởi những phân tử rất nhỏ tập hợp lại, và
những người có công phu thiền định giỏi họ có thể tự làm tách rời những phân
tử ấy ra, đi xuyên qua tường, và rồi họ tập hợp chúng lại với nhau như
cũ!"
Đứa bé trai im lặng, suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói "Cháu thấy là nếu họ làm như vậy, mà rủi như họ đang đi xuyên qua bức tường, và quên thiền tập, họ có bị kẹt cứng trong bức tường ấy luôn không?"
Là thể hiện thần thông
Trong cuộc đời có biết bao nhiêu là những "bức tường" vô hình bạn hả? Biết bao lần, vì thiếu sự trong sáng mà chúng ta bị kẹt cứng trong các "bức tường" của hờn giận, của lo âu, của sợ hãi trong ta… kẹt cứng mà không thể thoát ra, không thể đi xuyên qua được.
Câu hỏi của em rất thực tế, mỗi khi chúng ta thiếu ý thức trong sáng là ta đánh mất "thần thông", và mình bị kẹt cứng, hoàn toàn mất hết tự do!
Tôi nghe nói là thực tập thiền định có thể mang lại cho ta một số "thần thông"! Nhưng tôi nghĩ một cái thấy trong sáng tự nhiên, nó cũng giúp ta có được những thần thông và phép lạ.
Thiền sư Lâm tế có nói, "Phép lạ là đi trên mặt đất,
chứ không phải là đi trên lửa hay trên mặt nước." Chúng ta đâu cần phải đi
trên nước, đi trên lửa, hay đi xuyên qua tường mới là có thần thông. Chúng ta
đi cho an ổn, đi cho không bận rộn, không muộn phiền, không hấp tấp, giữa
những xô đẩy, mất mát, khen chê, và thăng trầm của cuộc đời, mỗi bước chân như
một giọt nước cam lộ làm mát nhẹ hết những khổ đau, hờn giận và sợ hãi trong
ta, đó cũng thật sự là một phép lạ phải không bạn?
Ở sở làm, tôi cũng tập ý thức đến những bước chân của mình. Vào những ngày đẹp tôi hay ra đi thiền hành quanh bờ hồ. Nhưng biết bao lần tôi cũng vẫn còn bị vấp vào những "bức tường" của deadlines, của thúc hối, của những vấn đề đang cần phải giải quyết… và bước chân mình cũng bị lao đao.
Nhiều khi nhờ bước chậm lại mà ta có nhiều hạnh phúc hơn, con
đường ta đi có gió mát hơn, và không gian chung quanh mình cũng sáng tỏ hơn,
phải thế không bạn! Giữa những bận rộn mà ta vẫn bước đi được như người "vô
sự", thì đó mới thật sự là mình đang thể hiện thần thông!
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment