mấy dặm không mây
Buổi tối qua khi tôi ra về trời cũng đã thật khuya! Bước ra ngoài, tôi thấy trăng vằng vặc sáng trên đầu. Con đường nhỏ tôi đi có ánh trăng đổ dài bóng cây. Không gian trời thu trong và mát lạnh. Những nốt nhạc lời thơ vẫn còn nhẹ rơi. Nhạc và thơ bao giờ cũng mang lại cho cuộc đời những niềm vui nho nhỏ bạn hả!
Sáng nay dậy sớm, pha một tách cà phê, ra ngồi sau nhà. Những giọt sương vẫn còn đọng trên lá cỏ. Không khí lạnh buổi sáng làm tách cà phê sáng nay của tôi thấy ấm hơn. Sáng nay, tôi muốn chia sẻ với bạn về vấn đề hạnh phúc.
Khi chung quanh là những khó khăn
Vào tuổi bây giờ, tôi nghĩ, hạnh phúc không còn có thể nằm trên mây hoặc là ở một nơi xa xôi nào đó. Hạnh phúc, tôi nghĩ, là một buổi sáng ngồi yên, là được nhìn một tia nắng lung linh vướng trong hạt sương, là pha một tách cà phê thơm uống cùng lá và mây. Là cứ mở lòng ra với những gì đang có mặt trong cuộc sống mình.
Có một người bạn đọc những bài tôi viết về mùa thu bên này, cái đẹp của thiên nhiên, có thể mang ta trở về thực tại an vui. Chị ấy chia sẻ,
" 'Có thực mới vực được đạo'. Khi mà người ta vẫn còn đang nghèo đói, vẫn còn đang bị cuốn vào vòng bon chen để sinh tồn, vẫn còn đang phải đối phó với thiên nhiên khắc nghiệt và lòng người khó lường, liệu họ có còn muốn mở rộng lòng mình, có đủ tĩnh lặng để hướng về thiên nhiên. Khi mà xung quanh họ chỉ là những khu nhà cao tầng chọc trời, là nắng cháy da cháy thịt, là những bóng đèn đô thị che lấp ánh trăng, là những con đường bê tông cứng nhắc lấp đi những băi cỏ xanh và cánh chuồn chuồn thời thơ ấu? Tìm đâu được một chiếc lá mùa thu với mầu sắc của chính mình?"
Tôi cảm thông với những chia sẻ của chị. Có thực mới vực được đạo. Phải có một điều kiện tương đối đầy đủ nào đó rồi thì người ta mới dễ có thể nghĩ đến những chuyện khác được, như ngồi ngắm nhìn chiếc lá mùa thu, thưởng thức một bài thơ, hay một ánh trăng khuya...
Tình thương là sự tỉnh thức của con tim.
Nhưng tôi cũng muốn chia sẻ rằng, sự thật là đời sống vật chất có thể là đầy đủ, nhưng không phải ai cũng sẽ có hạnh phúc, hay có thể tiếp xúc được với cái đẹp của cuộc sống. Bạn biết không, những vội vã, bon chen và khó khăn thì dường như trong hoàn cảnh nào, nơi đâu cũng có.
Cuộc sống bao giờ cũng vẫn có những căng thẳng, những bận rộn, những tranh dành, lo âu và mệt mỏi... mà chúng cũng dễ "che lấp đi những băi cỏ xanh và cánh chuồn chuồn thời thơ ấu", và rồi ta cũng không còn "tìm đâu được một chiếc lá mùa thu với mầu sắc của chính mình" nữa!
Ở nơi tôi ở, vào mùa thu người ta theo nhau lái xe lên núi để xem lá đổi màu. Người ta rủ nhau đi thật sớm để tránh nạn kẹt xe trên núi. Đáng lẽ mùa thu giúp ta chẫm rãi và dừng lại, vô tình ta lại trở nên vội vã, bị thúc hối và căng thẳng hơn.
Và chị cũng chia sẻ thêm về sự cần thiết của một trái tim rộng mở,
" ...cuộc sống là vậy, nhưng tôi cảm thấy mỗi người chúng ta cũng là một tuyệt tác thiên nhiên ấy chứ, sao không cùng đi bên nhau như trong rừng từ biển ái vậy, tuy không thể tạo oxy cho lá phổi như cây cỏ, nhưng tấm lòng sưởi ấm trái tim nhân loại rất nhiều."
Tôi cũng tin như vậy, những yếu tố hạnh phúc nơi nào cũng có mặt, dù bên này hay ở bên kia. Đừng đặt ra và tìm cầu một lý tưởng nào hết, chỉ cần sự tỉnh thức của con tim. Thầy Ajahn Sumedho có chia sẻ như vầy.
“Chúng ta phải bắt đầu ngay nơi mà mình đang có mặt. Lẽ dĩ nhiên, chúng ta cũng có thể tưởng đến những điều kiện hoàn hảo, lý tưởng nào đó, người khác nên cư xử như thế nào. Nhưng nhiệm vụ của ta không phải là tạo ra một lý tưởng đặc biệt nào hết. Bổn phận của ta là thấy rõ được đó là gì, và rồi học hỏi từ cuộc sống như nó đang là. Đối với sự tỉnh thức của con tim, thì bất cứ điều kiện nào có mặt cũng đều là đủ tốt.”
Mở lòng ra để chia sẻ và tiếp nhận.
Chúng ta hãy bắt đầu bằng những việc làm bình thường và gần gũi với mình nhất, vì dầu bất cứ trong hoàn cảnh nào chúng ta bao giờ cũng có một cái gì đó chân thật, dầu nhỏ nhặt đến đâu, để chia sẻ.
Như một giọt nắng trong sáng, như một bông hoa tỏa hương cho cuộc đời, như một nén trầm thơm, sẽ được gió cuốn đi chan hòa và chia sẻ cho biết bao nhiêu người khác. Và tôi nghĩ, đó là phương cách Phật dạy để chúng ta có được hạnh phúc: làm những việc bình thường với một tâm trong sáng và rộng lượng.
Ta đâu cần phải tìm cầu một lý tưởng nào, chỉ cần lắng yên và có mặt thôi phải không bạn. Sống trong cuộc đời nhiều khi điều mà ta cần làm là mở lòng mình ra để cảm nhận và lắng nghe thôi.
Ở rừng núi, đêm thật tối và trăng sao thật sáng. Trên cao, ngàn sao chi chít vụn vỡ làm sáng tỏ một dãy thiên hà.
Ngàn nước ngàn trăng hiện
Trong cuộc sống chúng ta thường khép kín mình lại, vì sợ rằng mở rộng lòng ra cũng có nghĩa là ta sẽ tiếp nhận khổ đau. Nhưng nếu ta mở lòng ra với một tâm trong sáng, không vướng mắc, chia sẻ và tiếp nhận tình thương, thì đó lại là một việc hoàn toàn khác. Vì luật tự nhiên là ta sẽ nhận lại được những gì mình ban ra. Khi tình thương càng rộng thì hạnh phúc của ta lại càng lớn.
Trong nhà thiền, tâm được ví như một vầng trăng trong sáng, toả chiếu giữa bầu trời rỗng lặng. Trăng không hề đòi hỏi hay ra điều kiện gì ở nơi người nhận, nó tĩnh lặng và soi chiếu tất cả. Thế thôi!
Mặt trăng chỉ tỏa sáng. Nó không hề có mục đích muốn mang lại lợi ích cho bất kỳ ai, hoặc làm cho họ được hạnh phúc. Chỉ là sự cởi mở và chia sẻ tự nhiên. Và nơi nào có nước thì vầng trăng ấy biểu hiện.
Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt
Vạn lý vô vân vạn lý thiên.
Ngàn sông ngàn nước ngàn trăng hiện,
Mấy dặm không mây mấy dặm trời.
Trần Thái Tông
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
No comments:
Post a Comment