Có những buổi sáng tôi thấy tất cả là của nhau. Cũng như mây là
của bầu trời và bầu trời là của mây. Ngày hôm qua có những cơn
mưa bất chợt, và hôm nay trời lại nắng ấm bất ngờ. Nắng cũng là của mưa. Và thiếu vắng những ngày mưa chắc nắng cũng sẽ bớt đi một chút gì ấm
áp.
Nhớ một ngày có người bạn ghé qua thăm và ngồi uống trà. Trong hương
trà thơm, tôi ngồi lắng yên nghe người bạn kể lại những đổi thay trong tình người và một vài vất
vả trong cuộc sống. Nhưng cuộc đời mà, chắc chắn sẽ có những nổi trôi, và vấp váp cũng là
chuyện dĩ nhiên thôi. Mà tất cả thì cũng như cụ Nguyễn Du nói, "Cỗi nguồn cũng ở lòng người mà ra." Một ngày nào khi lòng ta được yên thì cỗi nguồn nào rồi cũng sẽ được
yên.
Trước khi ra về người bạn chợt hỏi, tôi làm gì để nuôi dưỡng hạnh
phúc của mình? Có lẽ người bạn muốn hỏi tôi tìm nương tựa
vào nơi nào, nếu như có một ngày thấy đời mình bấp
bênh? Tôi yên lặng vì chưa có dịp nói cho người bạn
biết. Những đêm trăng thật sáng, ngồi với nhau, mình thường
lại cảm thấy những lời nói và ngôn ngữ không cần thiết. Rót
cho nhau một tách trà cũng đủ hết rồi. Ngàn năm qua ánh
trăng nào có bao giờ cần nói lời gì đâu?
Và có lẽ tôi sẽ đáp như vầy, nếu như có một lúc nào cảm thấy chênh
vênh, tôi sẽ đến gõ cửa nhà người bạn ấy và ngồi uống với anh một tách
trà, cũng như có những ngày anh đã tìm đến tôi. Ai cũng có
thể nuôi dưỡng hạnh phúc và san sớt khổ đau cho người khác
được. Đôi khi người bạn nghĩ rằng tôi có thể giúp gì cho
anh, nhưng người bạn ấy không biết rằng anh cũng đang giúp gì cho tôi,
và tôi đang được giúp rất nhiều. Cuộc đời quá nhỏ để mình
có thể phân chia và phân biệt giữa người cho và kẻ nhận.
Như buổi sáng nay tôi thấy con đường nhỏ tôi đi có tôi trong
ấy. Con đường có đó nhờ sự có mặt của tôi, hay nhờ con
đường ấy mà tôi đã có thể có mặt nơi này? Chúng tôi hiện
hữu trong nhau. Sáng nay những áng mây trắng bồng bềnh trôi
chở đầy nắng ấm. Cuối những ngày mưa nước dâng cao làm mặt
hồ phẳng như gương. Con thác nước nhỏ đổ xuống dòng suối
trong tràn bọt trắng xóa len qua những viên đá trên lòng suối reo vang
chạy theo vào khu rừng nhỏ phía bên kia.
Có những ngày tôi thấy những thăng trầm tự nhiên của một sự sống rất
đủ đầy. Và tôi biết nuôi dưỡng hạnh phúc của mình bằng sự thực
tập, và tách trà thơm của người bạn tôi. Tôi hạnh phúc vì
biết rằng, những lúc đời bấp bênh, ta có thể tìm gõ cửa nhau để được
rót cho một tách trà thơm ấm. Đơn sơ thôi, vậy mà sân vườn sau
trăng sáng rụng đầy hoa thơm ngát...
Khách khứ tăng vô ngữ
Tùng hoa mãn địa hương
(Trần Quang Triều)
Tùng hoa mãn địa hương
(Trần Quang Triều)
Khách về, tăng chẳng nói
Hoa thông rụng ngát vườn
Hoa thông rụng ngát vườn
7 comments:
Hay thiệt đó ! Smile.
Có lẽ đây là 1 bài đọc hay nhất mà em đã từng nghe, hình ảnh, âm nhạc và giọng đọc.
Cảm ơn anh DN đã chia sẻ ! :)
những ngày cuối năm nghe bài đọc này thấy lòng buồn man mác...cám ơn anh đã chia sẻ...
Ngày cuối năm. Mình bước vào khu vườn nhỏ có những cánh hoa thông rụng thơm ngát. Mây trắng. Trời xanh và những cánh hoa như những cánh bướm chấp chới bay lên khung trời cao mênh mông. Những âm thanh dịu êm bồng bềnh như mây đưa mình lướt đi. Cuộc đời quá đỗi bình yên giữa ngày tàn tháng tận. Và, liền ngay đó là khởi đầu của những giờ khắc tinh khôi. Vâng. Mình đã ngồi xuống đây, nâng tách trà thơm do người bạn Duy Nhiên trao tặng. Mỉm cười thanh thản hồn nhiên...
Lần đầu được nghe giọng Duy Nhiên, thấy thú vị. Mình không nghĩ rằng, tác giả đang cố gắng diễn cảm tác phẩm của anh ấy cho thính giả thưởng thức , mà nghĩ rằng anh đang thủ thỉ cho những người bạn- trong đó có mình - những tâm tình quá chân tình vào một thời điểm đặc biệt của năm.
Đã từ lâu, mình đã bỏ thói quen nhìn lại, đánh giá, sơ kết tổng kết...của những ngày còn đi làm. Thế nhưng, vẫn phải thấy rằng duyên lành ý nghĩa của mình trong năm sắp đi qua này là đã biết được Duy Nhiên qua trang multiply, được đọc những pháp thọai của anh. Và, rồi tự trong tâm mình, anh đã trở thành một người bạn quá đỗi thân thương. Nhiều khi mình lẩn thẩn nghĩ thầm, Bồ Tát Quán Thế Âm đã gởi anh đến với mình trong một lúc mà mình cảm thấy đời bấp bênh...
Mình không muốn nói lời cám ơn khách sáo. Vì, như mình vừa mới nghe Duy Nhiên thủ thỉ - với- mình -và -các- bạn- khác- của- anh rằng, "Cuộc đời quá nhỏ để mình có thể phân chia và phân biệt giữa người cho và kẻ nhận.....Như buổi sáng nay, tôi thấy con đường nhỏ tôi đi có tôi trong ấy...."
Duy Nhiên ơi. Nguyện cầu chư Phật, chư Bồ Tát phù hộ bạn và gia đình ngày nào cũng là ngày mới, năm nào cũng là năm mới tinh khôi với tình yêu thương và mọi sự an lành.
Am ap va hanh phuc nhu nhan duoc mon qua quy sau khi duoc doc va duoc nghe chinh tac gia doc giua nhung ngay phai o nha trong mua dich nay, nho nhung ngay khoa tu mua He cua moi nam, hy vong cho mua He nam sau day hua hen? Cam on Anh Nguyen Duy Nhien
Cảm ơn tác giả Nguyễn Duy Nhiên thật nhiều, cứ thấy lòng chênh vênh, đọc được bài của chú, lòng nhẹ hẳn!
Hay quá
Post a Comment