bước vô thấy Phật
Chúng ta có thể học hỏi được rất nhiều từ những gì đang có mặt trong ta, cũng như trực tiếp từ sự sống chung quanh mình. Chỉ cần mình biết đơn giản chú tâm để thấy được những gì đang thật sự có mặt.
Chúng là tiếng nói rất khẽ của những cánh đồng xanh chạy dài, của một đại dương bao la xanh biếc, của bầu trời mênh mông, của chiếc lá rơi thật khẽ khàng, của những hạt cát trong sa mạc nóng cháy... nếu chúng ta biết lắng nghe.
Chiếc lá chín cũng cần ngày tháng
Biết trở về với sự tĩnh lặng và trong sáng, để thấy được những ham muốn, sợ hãi và mong cầu của chính mình. Nhiều khi những khó khăn trong cuộc sống cũng chưa đòi hỏi ta cần phải vội vã làm một cái gì đó, mà là ta có thật sự thấy rõ được chúng không.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta thường nghĩ rằng hễ biết được càng nhiều thì càng tốt, và càng nhanh thì càng hiệu quả! Chả trách gì mà ngày nay chúng ta bận rộn và có nhiều lo lắng quá! Làm sao mà chúng ta còn có thì giờ để ngồi ngắm nhìn một rừng thu đổi màu, hay có không gian để thưởng thức một quyển sách vài trăm trang, lắng nghe một bài trường ca, ngồi bên tách cà phê nóng, hoặc đi dạo với người thân...
Tôi nghĩ, tuệ giác không thể phát sinh được từ sự nhanh chóng và vội vã, mà là nhờ sự nhẫn nại của thời gian và bằng sự tiếp xúc. Ta cũng không cần phải thu thập và tìm cầu gì thêm nữa ở bên ngoài mới có thể hiểu và thương. Đôi khi, thay vì mở mắt ra tìm kiếm, ta nên buông xuống và quay lại với mình, để có thể nhìn thấy sự vật cho được rõ ràng hơn.
Bước vô thấy Phật
Mùa Thu trở về đây với những ngày lạnh và buổi sáng sương mù, với màu nắng vẫn còn ở lại trên chòm cây sau khi mặt trời đã khuất. Tia nắng xuyên qua cành lá trên cao rót xuống mặt đất thành những đóm nắng lung linh.
Sáng nay trên con đường đầy lá, tôi chợt thấy có một vật gì lấp lánh trên mặt đất, như một mảnh thuỷ tinh. Bước đến gần, thì đó là một chiếc lá màu đỏ thật đẹp. Trên tờ lá những hạt sương đọng thành một vũng nước nhỏ, có một tia nắng lấp lánh vụn vỡ phản chiếu trông như những mảnh pha lê.
Có lẽ nhờ chiếc lá ấy biết mở ra tiếp nhận những giọt sương mai, và luôn cả những sợi nắng của cuộc đời này, mà nó đẹp. Có lẽ nếu như trong cuộc sống, ta biết buông bớt đi những sự tìm cầu không cần thiết, mà tâm mình cũng được trở lại trong sáng tự nhiên hơn…
Sáng nay trời thật lạnh nên những tia nắng trên con đường nhỏ lên núi lại càng thêm thấy ấm. Trong cái thấy thì mình đâu cần dùng thêm đến lý lẽ hay chữ lời nào nữa làm gì bạn hả! Tôi nhớ đến mấy câu thơ của Sư Giới Đức,
Bước ra thấy núi tọa thiền
Bước vô thấy Phật an nhiên mỉm cười
Trong ngoài chẳng thấy chữ lời
Mình còn ham viết bụi rơi cửa sài
— Minh Tánh Nguyễn Duy Nhiên
1 comment:
Bài viết làm mình thấy an lành hơn trong một ngày mùa đông mây mù. Cám ơn anh Nguyễn Duy Nhiên nhiều lắm. Bao giờ những pháp thoại của anh cũng đến với người đọc như mình thật đúng lúc.
Post a Comment